
n, anh rất thích dáng vẻ nói nhiều của em, chân thật hơn so với bình thường. Có lẽ em đã giữ mình trong trạng thái hỗn loạn quá lâu, em thế này thật sự rất đáng yêu. Hồi học đại học, em chỉ như vậy trước mặt Thẩm Nham, bọn anh chỉ có thể nhìn trộm hai người thôi.” Triệu Phàm có thể đã nhận ra mình lỡ lời, ngượng ngùng nuốt lời sau đó.
“Lời của em so với anh còn ít hơn nhiều đấy. Mà ai nói em đang hỗn loạn? Bây giờ em rất bình tĩnh hòa nhã, tâm tĩnh như nước.”
“Đúng là không thể gây sự với em.” Triệu Phàm bất lực lắc đầu.
Lộ Nghiên cúi đầu há to miệng ăn kem, lúc này cô thấy miệng mình rất khô, và tự cô cũng cảm thấy mình đã nói rất nhiều.
Lộ Nghiên về nhà mới phát hiện đã hơn hai giờ, cô cảm thấy mình và Triệu Phàm đã nói chuyện rất lâu, chuyện trên trời dưới đất, những gì có thể nói, cả hai người đều đã nói.
Lộ Nghiên thấy buồn chán, cô mở QQ, MSN, sửa lại toàn bộ chữ ký, sau đó cô lại cảm thấy biểu đạt quá thẳng thắn nên muốn sửa lại như cũ, nhưng nội dung lúc trước cô không nhớ rõ lắm, vì thế cuối cùng đành để trống các chữ ký.
Lộ Nghiên tự thấy mình vô vị, đúng là tự giày vò mình vô ích. Sau đó cô thấy Lỗ Mạn trên MSN, liền gửi đi một biểu tượng, nhưng rất lâu sau vẫn không thấy Lỗ Mạn trả lời.
Lộ Nghiên tìm thấy một cái móc chìa khóa gấu trúc mà trước kia cô mới làm được một nửa. Cô nhớ có lần gặp một bạn chung phòng hồi đại học, sau khi ăn xong hai người cùng đi đến cửa hàng thêu chữ thập. Chủ quán là một cô gái hơn 20 tuổi, thấy họ bước vào chỉ chào qua loa rồi lại tiếp tục làm việc, cô ấy đang đối chiếu bức hình của móc chìa khóa trên màn hình máy tính. Bức ảnh trên màn hình máy tính là một con gấu trúc ngộ nghĩnh ngây thơ. Lộ Nghiên hỏi chủ quán nguồn gốc bức ảnh nhưng chủ quán không nói, chỉ để cô copy ảnh vào USB, Lộ Nghiên rất cảm kích. Sau này mới làm được một nửa thì Thẩm Nham nói chia tay, cô lại bận việc, cả thời gian và tâm tư đều khiến nó không hoàn thành được.
Điện thoại đột nhiên vang lên, Lộ Nghiên giật mình, đa số thời gian Lộ Nghiên đều để điện thoại im lặng, vì thế vừa nghe thấy tiếng điện thoại của mình cô còn có chút lạ lẫm.
Lỗ Mạn gọi điện, cô ấy vẫn rất ghét nhắn tin, QQ, MSN hay những công cụ tán gẫu như thế. Cô ấy và người khác liên lạc nếu không phải là gặp mặt thì sẽ là nói chuyện điện thoại.
“Cái bưu thiếp của cậu viết linh tinh gì đấy!” Quả nhiên là phong cách dạo đầu của Lỗ Mạn.
“Viết bừa mà, mình cảm thấy rất vui.”
“Mình còn không hiểu cậu đấy.” Khẩu khí coi thường Lộ Nghiên.
“…”
“Không phải cậu đã tra tấn cái dạ dày và cổ họng của mình rồi đấy chứ? Mình nói cậu có tiền đồ biết không, nhưng cái dạ dày nhỏ của cậu khả năng ăn no chết cũng nhiều hơn người bình thường, còn cái cổ họng nữa, giọng nói đã không ngọt ngào hay ho, cậu còn tra tấn nó. Lúc tâm tình không tốt, cậu có thể đổi dạng tra tấn khác được không, ví dụ như tóc, hay ví tiền của cậu ấy. Thật sự muốn đá cho tên Thẩm Nham nhà cậu hai phát, hắn ta khẳng định rất vui đấy.”
“Cậu không sao chứ?” Lộ Nghiên quyết định chuyển đề tài. Chuyện của Lỗ Mạn thật ra còn phức tạp hơn chuyện của cô.
“Có thể có chuyện gì được?Anh ta dám đắc tội với mình, mình sẽ đánh chết anh ta.”
“Biết đâu anh ta thực sự yêu cậu.”
“Yêu? Trên thế gian này làm gì có tên khốn nào biết yêu? Lùi một vạn bước nói anh ta yêu mình thì anh ta đã sớm chạy mất hút rồi.” Giọng Lỗ Mạn hơi run lên, Lộ Nghiên quyết định tốt nhất nên dừng lại.
Ngắt điện thoại, Lộ Nghiên thở dài. Trên đời này mỗi người đều có một câu chuyện riêng của mình. Cô gái như Lỗ Mạn, xuất thân tốt, dung mạo đẹp, tính cách ngoài sự nóng tính thì cũng được coi là tốt tính, nhưng cô ấy cứ mờ mịt ở mãi chuyện xưa, không có lấy một chút tự tin.
Lộ Nghiên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, vẫn chưa quá bốn giờ, cô cầm ví tiền và điện thoại ra ngoài.
Lộ Nghiên chọn một quán tóc trên đoạn đường sầm uất, cô định cắt tóc ngắn. Nhiều năm trước cô cũng để tóc ngắn vì bản thân cô rất thích tóc ngắn. Nhưng nghĩ đến công việc để tóc dài hợp lý hơn, nên quyết định đem đống đuôi ngựa này làm thành đám xoăn gợn sóng.
“Chị gái, tóc chị vẫn chưa đủ dài, chị hãy tin tưởng em, em sẽ làm cho chị một mái tóc đẹp.”
Lộ Nghiên ngẩng đầu nhìn người gọi mình là “chị gái”, rõ ràng vẻ mặt tang thương lại còn mang mái tóc trào lưu vàng chóe, đúng là không cách nào đánh giá được. Sau đó người này lại bị một cô gái trẻ gọi đi, Lộ Nghiên nghe thấy cô gái ấy cũng gọi người này là “chị gái”. Cách gọi tình cảm này có lẽ là thói quen của người ta, Lộ Nghiên không để ý nữa, đợi người đó trở về, Lộ Nghiên giao tóc mình cho anh ta, dù thành hình dạng gì cô cũng chấp nhận.
Thời gian hấp tóc lâu khiến Lộ Nghiên mất kiên nhẫn, cầm quyển tạp chí lật qua vài lần lại càng cảm thấy buồn bực, có người tán gẫu vài câu với Lộ Nghiên, nhưng thấy cô hờ hững trả lời liên rời đi.
Sau hơn ba giờ, tất cả đều hoàn thành, Lộ Nghiên đứng trước gương nhìn tóc mình, người gọi Lộ Nghiên là “chị gái” ca ngợi đủ kiểu mái tóc của cô. Sau đó lại bảo cô gái trang điểm bên cạnh phải miễn phí màn trang điểm phối với mái tóc này của cô, Lộ Ngh