
t chốc Lộ Nghiên bỗng sửng sốt, sau đó bình thường trở lại, những hành động tối qua đều hiện lên rất rõ ràng trong đầu, cô hối hận vì sự yếu đuối của mình hôm qua, thầm mắng chính mình.
Lộ Nghiên không phải một người hay khóc, đặc biệt với những chuyện trong cuộc sống thực tại cô có khả năng tự giải quyết rất tốt. Sau khi phát sinh chuyện, đương nhiên lý trí của cô không chiếm thế thượng phong, mà là trong nháy mắt khi tiếp nhận thực tế, cô sẽ dần dần hiểu ra, phân tích sự tình, đôi khi chuyện thuận tình hóa giải, nhưng có đôi khi lại không như vậy. Như lần chia tay Thẩm Nham, khi Thẩm Nham gọi điện nói chia tay, cô rất bàng hoàng nhưng cũng không truy hỏi lý do. Trầm lặng chính là biểu hiện khi tiếp nhận sự việc của Lộ Nghiên; tuy nhiên khi cô phát hiện trong lòng rất mâu thuẫn về chuyện này, cô bỗng trở nên bất an, nghi hoặc, uất ức đến mức tức giận; sau này bất luận là đã chứng thực hay “dây dưa”, cô đều không cách nào bộc lộ được, chỉ biết để nước mắt rơi xuống. Dù cô không thể thoải mái, nhưng lại chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Không biết Trần Mặc Đông đã tỉnh từ khi nào, hai người đối mặt nhìn nhau, hai cơ thể dựa sát vào nhau truyền nhiệt độ cho nhau. Lộ Nghiên thẹn thùng, nhưng vẫn nhìn Trần Mặc Đông với ánh mắt cũ.
“Làm gì mà nhìn em như vậy?” Cuối cùng Lộ Nghiên phá vỡ sự im lặng.
“Không phải em cũng đang nhìn anh vậy sao?”
Nghe xong, Lộ Nghiên trừng mắt nhìn anh, vết thương ở đầu gối chỉ có thể khiến cô quay đầu sang hướng khác, nhưng với Lộ Nghiên mà nói, tư thế này thực sự rất khó chịu.
“Xin được nghỉ làm rồi à?” Trần Mặc Đông quay mặt Lộ Nghiên lại phía mình, vòng tay đặt lên lưng Lộ Nghiên.
“Xin được rồi. Anh không đi làm sao?”
Trần Mặc Đông nhìn quanh căn phòng, cuối cùng dừng lại ở chiếc đồng hồ báo thức đầu giường.
“Còn sớm, ngủ chút nữa đi.”
Hai người ngủ tiếp, căn phòng yên tĩnh trở lại.
Lộ Nghiên tỉnh dậy đã là hơn mười giờ sáng, người bên cạnh không thấy đâu, ánh mặt trời xuyên qua bức rèm hoa chiếu đến tận giường, mang theo tia ấm áp và một chút mơ hồ.
Lộ Nghiên nghĩ tới sự thân mật của hai người tối qua, trái tim đột nhiên thắt lại. Những hành động thân mật của tình nhân cô không còn xa lạ gì, khi còn Thẩm Nham ở cạnh, Thẩm Nham luôn cẩn thận nhẹ nhàng hôn cô, nhưng thời gian anh hôn lâu hơn, quá trình thân mật cũng tăng dần lên.
Ngày đó, Lộ Nghiên vừa chuyển đến ở cùng Thẩm Nham. Lúc đầu, hai người rõ ràng là mỗi người một gian phòng, nhưng sau đó, Thẩm Nham bắt đầu không theo qui tắc, buổi tối anh sẽ tìm mọi lý do để vào phòng Lộ Nghiên, cuối cùng chơi xấu không chịu rời đi.
Phong cảnh đầu thu của thành phố S rất đẹp. Thẩm Nham dẫn Lộ Nghiên đi ngắm cảnh. Hôm đó ba giờ sáng hai người xuất phát, thời tiết hơi lạnh, đến đỉnh núi vừa lúc nhìn thấy mặt trời lên, phong cảnh khiến người ta lưu luyến. Hai người cùng nhau chụp ảnh mặt trời mọc, bức ảnh ấy đều không nhìn rõ mặt hai người, nhưng có thể lờ mờ nhận ra nụ hạnh phúc của họ.
Ba giờ chiều về đến nhà, hai người quyết định ngủ bù.
Lộ Nghiên tắm qua loa, bất chấp đầu vẫn còn ướt đã nằm lên giường. Trong cơn mơ màng, cô cảm nhận được sự nóng lạnh thất thường, có thứ gì đó kỳ lạ đang đè lên người mình, miễn cưỡng mở mắt ra, cô thấy Thẩm Nham đang nằm phủ trên người mình.
“Anh làm gì vậy!”
Thẩm Nham vẫn tiếp tục hành động của mình, rất nhanh sau đó Lộ Nghiên bị Thẩm Nham làm cho mất dần lý trí. Đôi tay thuần thục của Thẩm Nham đặt trên người Lộ Nghiên như có lửa. Kỳ thực cơ thể của Lộ Nghiên, Thẩm Nham còn hiểu rõ hơn cô. Hai người thường xuyên “quấn” lấy nhau, chỉ là hôm nay dường như có chút khác hơn.
“Lộ Nghiên, chúng ta nhanh kết hôn đi, anh sắp không chịu được nữa rồi.” Thẩm Nham nằm trên người Lộ Nghiên, thở gấp gáp.
“Thật ra… Thật ra…” Thẩm Nham nhìn Lộ Nghiên đầy mong chờ.
“Thật ra em rất đói.”
“Em đúng là nha đầu ác ý.” Thẩm Nham có chút thất vọng.
Ban đầu Lộ Nghiên định nói thật ra Thẩm Nham không cần kiềm chế nữa, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra. Chính cô cũng không hiểu quan hệ giữa hai người vì sao luôn bị Thẩm Nham dừng lại ở bước này.
Rất nhanh sau đó hai người lại triền miên bên nhau.
“Hôm nay anh có thể hưởng trước đêm tân hôn của chúng ta không?”
Lộ Nghiên không biết trả lời thế nào, nhưng dường như Thẩm Nham không cần cô trả lời đã bắt đầu hành động.
Chuông cửa vang lên liên tục, Thẩm Nham đành phải dậy, giúp Lộ Nghiên sửa sang quần áo, để cô ra mở cửa, còn mình đi vào phòng tắm. Lộ Nghiên nhìn vẻ mặt khó chịu của anh, cảm thấy rất buồn .
Người tới là Thẩm Tiếu, trong tay xách hai túi đồ ăn.
“Sao ra mở cửa chậm thế, mình không quấy rầy hai người đấy chứ?”
“Không có.”
Lộ Nghiên thấy Thẩm Tiếu nhìn chằm chằm vào cổ mình thì mới phát hiện một dấu hôn, cô hận không tìm được cái lỗ nào để chui vào.
Thẩm Nham bước từ phòng tắm ra, vừa nói vừa ngồi xuống sô pha: “Nghiên Nghiên, mang cho Thẩm Tiếu chén trà.”
“Em không uống trà.” Thẩm Tiếu nói.
“Cứ lấy đi.”
Lộ Nghiên đoán chắc anh có chuyện muốn nói với Thẩm Tiếu nên quay người vào bếp.
“Mẹ bảo anh về nhà.”
“Bà ấy không nói là muốn gặp Ngh