Bước tiếp theo, thiên đường

Bước tiếp theo, thiên đường

Tác giả: Diệp Văn Du

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324263

Bình chọn: 8.00/10/426 lượt.

giường vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Tối qua Lộ Nghiên chỉ ngủ mơ màng được một lúc, cảm giác mất an toàn khiến cô không sao ngủ được.

Lâm Hướng dìu Lộ Nghiên, Lộ Nghiên cảm kích anh.

“Em và Mặc Đông cãi nhau à?”

“Em không quen anh ta, cãi gì chứ.”

“…”

“Anh thích Thẩm Tiếu?” Tuy Lộ Nghiên cảm thấy mình không nên để ý, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng, dù sao cô đã tận mắt thấy bên cạnh Lâm Hướng đã có người con gái khác.

“Nông cạn! Ai nói anh dẫn em ấy tới có nghĩa là anh thích em ấy, lẽ nào em thừa nhận Mặc Đông thích em?”

“Anh có thể nhảy xuống từ đây rồi đấy!” Lộ Nghiên chỉ con dốc.

“Thẩm Tiếu chỉ có vẻ ngoài giống đám người các anh, thật ra cậu ấy không phải như vậy.” Lộ Nghiên vẫn nói như vậy, Thẩm Tiếu rất đơn thuần, là một cô gái lòng dạ ngay thẳng, biết tính toán lợi hại và được mất, nhưng cô ấy chỉ nghĩ về mình, không hề có một tia suy nghĩ hãm hại người khác. Cô ấy cũng không phải người có thể vui đùa với chuyện tình cảm, cũng như Lộ Nghiên, cô ấy luôn kiên định sống chân thật.

“Em không thấy Thẩm Tiếu và em rất giống nhau à?” Lâm Hướng kéo Lộ Nghiên bước đi.

“Lớn rồi, hoàn toàn không giống nữa.” Trong trí nhớ của cô, dường như không chỉ có một người nói tính cách hai người giống nhau, trong đó bao gồm cả mẹ của Thẩm Nham, nhưng giống hay không giống thì liên quan gì.

“Được rồi, chúng ta mau đuổi cho kịp mọi người đi!”

“Dạ, mời ngài đi trước, tiểu nhân tôi đi sau.”

Cuối cùng, hai người lại cùng song song leo núi.

Giữa sườn núi có một cửa hàng, bên trong có rất nhiều loại bưu thiếp, nhưng đa số là phong cảnh nơi đây. Kỳ thật phong cảnh ở đây nhìn xuống là một màu xanh mướt, có lẽ chỉ có người chụp ảnh lão làng mới có thể chụp được cảnh rộng lớn thế này. Tám người giống như đám trẻ con chọn lựa bưu thiếp mình thích.

Vào một thời gian nhất định, cửa hàng sẽ gửi những tấm bưu thiếp của khách hàng tới địa chỉ họ viết, có lẽ ở giữa sườn núi viết như thế này cũng rất có ý nghĩa.

Lộ Nghiên chọn ba tấm thiệp phong cảnh, rồi đặt lên bàn để viết.

Một tấm viết cho Thẩm Nham, trên đó viết: “Khỏe mạnh, Bình an”, dưới góc bên phải viết câu thần chú vui vẻ trong “Vua sư tử”, cô còn vẽ thêm một hình của Timon trên tấm thiếp, còn địa chỉ do Thẩm Tiếu viết.

Còn hai tấm kia: một tấm gửi cho Trần Mặc Đông, trên đó vẽ một khuôn mặt cau có, bên cạnh ghi một câu “Sorry”, cô viết địa chỉ Hyatt, cô hi vọng trước khi anh về Bắc Kinh có thể nhận được nó; tấm kia cô gửi cho Lỗ Mạn, viết “Lộ Nghiên đến đây du ngoạn”, trên nền phong cảnh của tấm thiệp cô vẽ một cái dù nhảy.

Đợi tất cả mọi người đều viết xong, mấy người cùng nhau quay về.

Lại nhìn thấy tòa nhà trắng kia, trong lòng Lộ Nghiên dấy lên cảm giác thân thiết, tám người nói qua loa với nhau vài câu, rồi mỗi người về phòng riêng của mình.

Ngay cả giày cũng chưa cởi, Lộ Nghiên nhoài người lên giường.

“Uống sữa đi.”

Trần Mặc Đông xuất quỉ nhập thần, không biết lại chui ra từ đâu.

“Trần Mặc Đông, anh thuộc họ mèo đấy à? Đi đứng gì mà không có tí tiếng động nào.”

“Em nhát gan như vậy sao? Cái dáng vẻ phát hỏa của em vứt đi đâu rồi?”

“Chúng ta có thể không nói chuyện này nữa được không? Đúng là nhỏ mọn.”

Lộ Nghiên nhận lấy cốc sữa, uống một hơi hết sạch, đưa lại chiếc cốc cho anh, rồi nhoài người về giường tiếp tục ngủ.

“Đắp chăn vào, trời sắp tối rồi.” Nói xong anh quay ra.

Lộ Nghiên đá giày rơi xuống, kéo chăn đắp, rồi thiếp đi rất nhanh.

Lúc về, Trần Mặc Đông lái xe. Khi nãy vừa tỉnh dậy, Lộ Nghiên đã thấy đau hết người, nhưng trên xe cô và Thẩm Tiếu vẫn ngủ được một giấc dài. Thỉnh thoảng cô vẫn nghe thấy Lâm Hướng và Trần Mặc Đông nói chuyện, nhưng ngay sau đó lại thiếp đi.

Chương 11: Chia Tay Buồn Bã

Gần chín giờ về đến thành phố S, mấy người đã vui đùa kiệt sức nên không ăn cơm cùng nhau, Lâm Hướng và Thẩm Tiêu về nhà luôn. Trần Mặc Đông đỗ dưới nhà Lộ Nghiên, rồi nghênh ngang đi lên.

Lộ Nghiên đi sau Trần Mặc Đông lên lầu, giống như nơi đây mới chính là nhà Trần Mặc Đông, chỉ là mở cửa thì vẫn do Lộ Nghiên mở. Đột nhiên Lộ Nghiên nảy sinh ý tưởng nào đó, nhưng nhanh chóng dập tắt.

Lộ Nghiên cảm thấy dường như Trần Mặc Đông có gì muốn nói với mình, cô không thúc giục, lấy cho mỗi người một cốc sữa, xem TV, cuối cùng dừng ở kênh tin tức.

Lộ Nghiên vẫn luôn không quan tâm đến thời sự trong nước, cô không khỏi thất thần.

“Mình thuê nhà trên đường XX, rảnh tới tìm mình nhé.” Lúc trên xe trở về, Thẩm Tiếu nói với Lộ Nghiên.

“Ừ.” Lộ Nghiên ngạc nhiên vài giây, rồi nhẹ nhàng trả lời.

“Bố mẹ mình đều định cư ở Canada rồi, chỉ có mình ở Trung Quốc thôi.” Thẩm Tiếu nhìn vẻ hoài nghi của Lộ Nghiên, giúp cô giải đáp. Thẩm Tiếu mãi mãi là người hiểu ý cô nhất.

“Cậu có làm thứ gì mới không? Mình học với.”

“Không, lâu lắm rồi không làm, tay cũng cứng lại rồi.” Lộ Nghiên .

“Ồ.”

Dường như sắp đến lúc chia tay, không khí giữa hai người có chút lạ lùng.

“Chúng mình vẫn là bạn”. Đó là tin nhắn Thẩm Tiếu gửi cho Lộ Nghiên qua điện thoại, Lộ Nghiên có chút cảm động khi đọc tin nhắn này.

“Trần Mặc Đông cũng không tệ”, lần này tin nhắn viết ra khôn


XtGem Forum catalog