
đủ em suýt mắc bệnh ho mãn tính đấy, anh lại còn chạy với con ngựa đấy nữa thì…”
“Thì giết mày chứ sao???” – Một giọng nói và cái bóng đó hùng hổ xông ra – “Con sên kia, mày bảo ai là đồ con ngựa hả?”
“Ối ối anh ơi cứu em!!” – Ốc Sên vội nấp sau lưng Báo Đốm tránh đòn Ngựa Đua, làm bộ lêu lêu Ngựa Đua khiến cậu tức muốn chết.
Báo Đốm bảo Ngựa Đua:
“Kêu cá cược mà còn có thời gian đi bắt nạt bạn nữa, em về mà lo chạy đi!”
“Xời em lo gì cái đó? Bạn nào chứ, con ốc sên này mà là bạn em á? Thà đập đầu xuống đất chết còn hơn!”
“Ừ thế mày thử đập luôn đi tao coi nào!” – Ốc Sên vẫn trốn sau lưng Báo Đốm, vọng ra.
“Được tao sẽ đập đầu mày trước!!!” – Ngựa Đua không thể nhịn được nữa, cậu lao đến tóm Ốc Sên.
Báo Đốm vội giữ cậu lại:
“Thôi thôi lạy bố ngựa, Hoa đang đau chân đừng bắt nạt nhau nữa!”
“Gớm nó làm gì cho anh mà anh lại bênh nó thế? Mà ban nãy nó khâu vá gì ở áo anh vậy?” – Ngựa Đua nhìn vào tay áo bên phải của Báo Đốm.
Một hình chú báo được thêu rất đẹp…
“Trời đất ơi con sên kia mà biết thêu đẹp thế sao?”
“Tất nhiên! Phục tao chưa, hehe!” – Ốc Sên phổng mũi.
“Gớm dám thêu trên áo đồng phục à, mày đúng là to gan! Chả phục!” – Ngựa Đua nguýt dài.
Nhưng thực tình cậu rất thích cái hình thêu ấy.
“Hoàng Duy này, mày có thích hình gì không tao thêu cho!” – Ốc Sên vẫn gạ.
“Mày lại khâu cái mặt ngựa lên áo tao à?”
“Mày thích gì cũng được mà, để xem là mày có xứng với hình thêu đó không thôi! Tao đợi mày chạy đấy, kaka!”
“Được, mày cứ đợi đó, tao mà chạy thắng thì mày phải thêu cho tao một hình đấy!”
Báo Đốm nhìn hai bạn, cậu cố gắng để không bật cười. Mới đây vừa định choảng nhau, thế mà đã thân nhau vì một hình thêu rồi.
Vậy là sắp có một sự tranh đấu giữa Báo Đốm Mạnh Duy và Ngựa Đua Hoàng Duy rồi! Mọi người ủng hộ ai nào? (oái ăm thế này cả nhà ạ: ủng hộ Ngựa Đua thì nếu Ngựa thắng thì cái ảnh sẽ được tung lên –> Báo Đốm lại thành cặp với Ốc Sên (sẽ thất vọng nếu như bạn iu quý Ngựa); còn nếu ủng hộ Báo Đốm thì chẳng phải Ngựa Đua vẫn tiếp cận Ốc Sên sao (tiếc cho ai iu quý Báo), kaka!!! Nhưng mà cả nhà chưa tìm ra thần tượng đúng không, thế thì cứ dõi theo nhé! Story 10 là chuyển chương 2 nha, tức là chỉ còn 2 story nữa thôi!)
Story 9:
Thứ 2 đầu tuần. Trời nắng nhẹ khá đẹp, gió thổi mát mẻ. Cũng gần hè rồi mà, Ốc Sên tung tăng đến trường. Chân nó đỡ nhiều rồi, dễ chịu chết đi được!
Nó vui mừng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Hôm nay không phải mang cặp sách nên nó có thể nhìn thấy cả tấm lưng dài của cậu. Báo Đốm mặc bộ quần áo thể thao, áo kiểu áo phông dài nên nhìn dáng cậu càng cao và đẹp hơn. Bất giác Ốc Sên hơi chạnh lòng. Mình xấu xí thế này mà lúc nào cũng đi bên cạnh người đẹp trai như Báo Đốm, thấy hơi tủi…
Báo Đốm đã biết nó đi theo mình, quay lại:
“Sao cứ đi tụt đằng sau thế, anh có đi nhanh đâu?”
“Thì em…” – Ốc Sên rụt rè – “Đi bên cạnh anh, em thấy không hay!”
“Sao lại không hay?”
“Thì em xấu quá nên…” – Ốc Sên lúc nào cũng tự ti vì ngoại hình của nó.
“Ai nói em xấu?”
“Hả?” – Ốc Sên giật mình – “Cả trường đều bảo em xấu mà, mọi người họ hàng em cũng bảo em chẳng đẹp gì!”
“Ừ thì cả trường, trừ anh ra nhé!”
“Anh…” – Mắt Ốc Sên rưng rưng – “Thế anh thấy em thế nào?”
“Em rất xấu là đằng khác!” – Báo Đốm cười bí hiểm.
Ốc Sên cúi mặt, như là bị gáo nước lạnh dội vào vậy.
Báo Đốm đi tới, đứng gần nó, nó không ngẩng lên. Cậu đặt hai tay lên vai nó:
“Nhưng chính vì em xấu nên em có cái gì đó đặc biệt anh rất thích!”
Ốc Sên ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt rất sáng và nụ cười tuyệt đẹp của Báo Đốm. Hóa ra là như vậy sao?
“Vì thế em cũng đừng tự ti về việc xấu hay đẹp. Mau đi thôi, em định mặc đồng phục lên sân khấu sao?”
Ừ nhỉ! Phải đến trường thay quần áo đã. Vui quá quên mất nhiệm vụ rồi! Báo Đốm không đợi Ốc Sên nữa, cậu rảo bước đi trước. Ốc Sên gọi với theo:
“Anh, chúc anh đoạt giải chạy Báo Hà Nội Mới!!”
Báo Đốm không quay lại, cậu chỉ mỉm cười.
“ÔI TRỜI ƠI CHẾT MẤT THÔI!!!! HAHAHAHA!!!!” – Ngựa Đua lăn đùng ra đất cười tưởng là tung cả bụng rồi.
Trước mặt cậu là một cô nhóc đen nhẻm, mặc áo yếm, khoác thêm cái áo mỏng kiểu cổ xưa dài đến gót chân, đầu còn búi tóc đội cái mũ lông chim nhìn càng muốn cười. Thực ra bộ đồ này rất đẹp, nhưng mà người mặc lại là Ốc Sên mới đau chứ!
Bọn con trai khác cũng cười phụ họa theo. Nhưng tâm trạng Ốc Sên rất tốt nên chọc lại:
“Còn bọn mày, vàng chóe với cái bộ võ đó thì đẹp gì?”
“Vàng thì sao, dẫu sao chúng tao còn đẹp hơn mày chán! Trời ơi tao không cười nổi nữa rồi!”
“Cho mày chết, đừng có cười nữa.”
“Ơ cái con này, hôm nay hùng hổ nhỉ?” – Ngựa Đua thấy ngứa tay lại xông đến.
Tay đang cầm chiếc quạt múa, Ốc Sên giơ ra chặn Ngựa Đua lại:
“Tao có vũ khí đó, mày thử đụng vào xem! Gẫy quạt của nhà trường thì mày đền!”
Hôm nay Ốc Sên “anh hùng” đến lạ. Ngựa Đua hậm hực cốc đầu Ốc Sên một cái đau điếng rồi bỏ đi. Hix dù thế nào cũng u một cục, mà lại còn đánh bên trái nữa, lệch cả đầu rồi.
“Cốc!” Một cái gì cốc xuống đầu bên phải của Ốc Sên, trời ơi ai đó???? U thêm cục nữa rồi!!
“Cốc thêm cho nó cân bằng thôi