
tới bây giờ, vẫn còn khăng khăng một mực, vẫn còn cho rằng hết thảy những điều mình làm là chính xác.
“Con với ba con đều cùng một dạng, đều không nghe ta nói…, đều phản bội ta, vậy ta còn chờ đợi gì ở con nữa?”
“Vậy có phải trước khi đuổi con ra khỏi công ty, cũng sẽ cắt hộ khẩu?”
An Ôn im lặng không nói gì.
“Nhưng mẹ à… mẹ có nghĩ tới hay không? Mẹ có thể cắt hộ khẩu của ba là bởi vì có con giúp mẹ, còn có ba cũng không cách nào đi phản kích, bởi vì Dung Khoa vốn không phải là của ông ấy, ông có thể buông ra không hề chấp nhất, còn mẹ…”
“Ta thế nào? Chẳng lẽ con với ông ấy thì không phải thuộc về ta sao?”
“Chúng ta là nên thuộc về mẹ, nhưng mẹ lại từng bước từng bước đem con cùng ba ép đi, đến lúc đó, mẹ có hối hận cũng không thể vãn hồi.” Lâm Khải hi vọng mình có thể khai thông suy nghĩ của bà, để cho An Ôn tỉnh lại.
An Ôn chỉ lạnh lùng nhìn hắn, giống như trước mắt Lâm Khải cùng bà không có bất cứ quan hệ gì.
“Mẹ, mẹ đừng cố chấp nữa, mẹ cũng không thể đẩy con ra khỏi nhà. Chưa kể Dung Khoa hiện giờ mẹ căn bản cũng không thể điều động, chỉ cần con không buông tay, mẹ không thể đem con từ vị trí này kéo xuống được, con nghĩ mẹ cũng có thể cảm nhận được.” Lâm Khải không quên nhắc nhở mẹ mình đừng làm việc vô dụng.
“Phải không? Có thể kéo con xuống hay không, đến bước cuối cùng mới biết, ta có thể đem ba con kéo xuống chẳng lẽ không có cách đem con kéo xuống?” An Ôn trong mắt thoáng qua một chút đau lòng, tại sao hai người đàn ông bà yêu thương nhất này, đều muốn buộc bà đi đối phó bọn họ?
“Mẹ, tỉnh lại đi! Nếu như mẹ muốn Dung Khoa, con dâng cho mẹ, vị trí này con căn bản cũng không ham, con có thể mang theo Tiểu Mễ ra nước ngoài, sự nghiệp của con ở nước ngoài căn bản sẽ không kém so với ở Dung Khoa, mà mẹ thì không thể động đến sự nghiệp của con ở đó. Con ở lại trong nước cũng bởi vì muốn chăm sóc mẹ, tại sao mẹ không chịu nghĩ tới?” Lâm Khải khổ tâm giải thích.
“Trước kia con có thể là bởi vì ta, nhưng bây giờ, lòng của con tất cả đều ở nơi hồ ly tinh đó, trong lòng con căn bản cũng không có ta đây là mẹ con.” Truyện Tiên Hiệp – -Y
“Mẹ, mẹ đừng giống như đứa bé vậy được không? Con là con trai của mẹ, cô ấy là con dâu tương lai của mẹ, coi như không có Tiểu Mễ, cũng sẽ có người phụ nữ khác xuất hiện. Chẳng lẽ mẹ muốn cho con cả đời đều không cưới vợ, ở bên cạnh mẹ sao?” Lâm Khải không thể tin được, mẹ của hắn vẫn còn có tư tưởng như vậy.
“Ta là người hiểu chuyện, con lấy vợ sinh con, ta trong lòng rất vui vẻ, chẳng qua là ta không muốn nhìn thấy con bị người phụ nữ kia đùa bỡn xoay quanh. Cô ta căn bản không có tư cách vào cửa nhà họ Lâm, cô ta tâm thật xấu, hơn nữa cũng không phải là con dâu tốt, cưới về, con chắc chắn sẽ hối hận. Ta chẳng qua là không muốn ngày đó xảy ra, không muốn làm cho con đi nhiều đường quanh co, tại sao con không thể hiểu nỗi khổ tâm của người làm mẹ như ta?” An Ôn cố chấp tự cho mình là đúng, tự vẽ nên viễn cảnh ngày sau nếu hắn cưới Tô Tiểu Mễ.
Lâm Khải nghe xong, đối với mẹ mình lại một lần nữa cảm thấy thật thất vọng, đồng thời, một cảm giác thất bại cũng nhen nhóm trong lòng. Hắn không biết rốt cuộc phải làm như thế nào mẹ mới có thể tỉnh ngộ, để xuống cố chấp cùng ích kỉ tham muốn giữ lấy, học cách buông ra, học cách tiếp nhận…
Chương 189: Phản bội 2
“Mẹ, buông tay đi, không nên để cho chúng ta có thêm bất kỳ tổn thương nào nữa, có thể không?” Lâm Khải cố gắng khẩn cầu mẹ mình lần cuối cùng.
“Tại sao là ta buông tay, mà không phải con buông tay?”An Ôn hỏi ngược lại.
“Bởi vì người sai là mẹ” Tiếp tục như vậy nữa, hắn nhất định sẽ bị mẹ của mình hành hạ điên mất.
“Đứa con hư này, rõ ràng là lỗi của con, tại sao con muốn đem lỗi đẩy tới trên người ta? Ta sẽ dùng hành động nói cho con biết, người sai là con, không phải ta! Ta sẽ vạch trần Tô Tiểu Mễ, đến lúc đó con sẽ trở lại bên cạnh ta!” An Ôn bình tĩnh nhìn hắn, tuyệt không hoài nghi sức phán đoán của mình.
“Mẹ, bất kể mẹ làm chuyện gì, nếu như làm hại đến Tiểu Mễ, cả đời này, con nhất định sẽ không tha thứ cho mẹ! Đây là giới hạn thấp nhất của con!” Lâm Khải muốn nhắc nhở An Ôn không nên làm cái gì thương hại tới Tiểu Mễ.
Lâm Khải nhắc nhở càng làm cho lửa giận trong lòng An Ôn bùng cháy, bà cố gắng đè nén không biểu hiện ra, chẳng qua là nhàn nhạt nói một câu: “Đi ra ngoài!”
Nhìn bóng lưng Lâm Khải rời đi, to lớn mà cao ráo, lúc nhỏ kề cận nói với mẹ, giúp con! Lâm Khải đã không còn cần bà, thậm chí ngược lại uy hiếp bà, cũng bởi vì một người phụ nữ khác xuất hiện, biến chuyển như vậy làm cho lòng của An Ôn lại một lần nữa khó chịu. Bà nhất định phải dùng hành động của mình nói cho Lâm Khải, sự lựa chọn của hắn là sai.
*********
Tô Tiểu Mễ đi ra khỏi cửa bệnh viện không bao xa, chỉ cảm thấy có người từ phía sau bụm miệng cô lại, cô không kịp kêu lên, liền hôn mê bất tỉnh, cuối cùng ý thức được là mình bị người kéo dài tới trên xe, đi một đoạn đường dài, mà cô cũng đã hôn mê.
Khi tỉnh lại, phát hiện mình bị trói trên một cái giường, áo có chút xộc xệch, trước mắt của cô thấp thoáng vài bóng n