
n.
Bà khóa trái cửa, vẻ mặt như đưa đám, nhìn về phía hai người.
“Khải, con bây giờ nói rõ ràng cho mẹ, con rốt cuộc có cưới Tĩnh Thi hay không? Mẹ muốn con nói trước mặt người phụ nữ này!” Bà ra lệnh.
“Mẹ lại ở đây náo cái gì? Con đã nói rồi, chuyện tình cảm, tự con sẽ xử lý, mẹ có thể không can thiệp nữa được không?” Hắn nhìn An Ôn nổi giận, trong lòng hắn cũng không chịu nổi.
“Nếu mẹ không can thiệp, Tĩnh Thi sẽ chết! Hai người lại còn ở đây tình chàng ý thiếp, đi bệnh viện xem một chút đi, xem hiện tại Tĩnh Thi ra sao?”
“Mẹ, chuyện tình cảm thì không cách nào miễn cưỡng, chính cô ấy tự tìm tới cái chết, có bác sĩ ở đó, cô ấy không thể chết được đâu.”Lâm Khải lạnh giọng trả lời mẹ, về mặt tình cảm, hắn ghét nhất bị người khác khống chế, lấy cái chết tới bức bách, Lâm Khải hắn sẽ phải cưới cô? Thật là một cái thiên đại chuyện cười, một chút lòng thương hại đối với Lãnh Tĩnh Thi cuối cùng cũng dần dần biến mất.
“Làm sao con lại có thể máu lạnh như vậy? Tĩnh Thi là bởi vì con mới như vậy, hiện tại mọi người trên toàn thế giới này đều biết con bé muốn gả cho con. Mà con bây giờ lại muốn tuyên bố hủy bỏ hôn lễ, con bé còn có mặt mũi nào nhìn mọi người đây? Huống chi nó yêu con đến phát điên, không giống người phụ nữ này, chịu ở chung một chỗ với con chẳng qua là vì tiền của con mà thôi!” Bà hung hăng nhìn chằm chằm Tô Tiểu Mễ.
Tô Tiểu Mễ từ trong ánh mắt của bà đọc được mối thù sâu đậm, loại thù này làm cho cô sợ. Gả cho Lâm Khải tức là phải ở cùng người phụ nữ này? Chỉ nghĩ đến thôi mà đã thấy khiếp đảm…
“Con muốn cưới người phụ nữ con yêu, tuyệt không thể cưới người phụ nữ lấy cái chết ra uy hiếp con.”
“Con rốt cuộc muốn như thế nào mới tin tưởng người phụ nữ trước mắt con là lòng dạ hiểm độc, chỉ có Tĩnh Thi là toàn tâm toàn ý đối với con? Cũng là toàn tâm toàn ý đối với mẹ…”
“Mẹ, Lãnh Tĩnh Thi là loại phụ nữ gì mẹ căn bản cũng không rõ đâu. Hiện tại con cho mẹ biết, chuyện giữa Dung Khoa cùng Thái Hoa chính là do cô ấy tiết lộ giá khởi điểm sau đó giá họa cho Tiểu Mễ, còn có đứa bé trong bụng của cô ấy cũng là do chính tay cô một lòng bày ra, bởi vì đó đã là thai chết!” Lâm Khải thật sự không muốn nhịn nữa, cũng không muốn mẹ của mình còn bị Lãnh Tĩnh Thi lừa xoay mòng mòng.
An Ôn nghe xong, con ngươi từ từ phóng đại, chuyện này đối với bà mà nói quá mức không thể tin được. Nhưng coi là như vậy, bà cũng không nguyện ý tiếp nhận Tô Tiểu Mễ, từ lần đầu tiên thấy cô, bà liền ghét cô rồi.
“Mẹ bất kể con nghe lời đồn quỷ quái này ở đâu, Tĩnh Thi đối với mẹ rất tốt, mà cô ta…lại cầm cà phê hắt vào người mẹ, mắng mẹ là bà già, mẹ không thể tiếp nhận một người phụ nữ có tư cách thấp như vậy!”An Ôn âm ngoan nói.
Tô Tiểu Mễ hoàn toàn không ngờ rằng, An Ôn nói láo trắng trợn mà còn dám lớn tiếng như thế.
“Em chưa từng làm chuyện như vậy!” Bất kể Lâm Khải có tin hay không, Tô Tiểu Mễ cũng giải thích.
Cặp mắt hai người phụ nữ đồng thời nhìn về hắn, không biết Lâm Khải cuối cùng sẽ tin tưởng ai?
“Mẹ, Tiểu Mễ sẽ là đối tượng kết hôn của con, con hi vọng cuộc sống sau này, hai người cũng có thể thử tìm hiểu lẫn nhau, mà không nhằm vào cấu xé đối phương, bởi vì chúng ta là người một nhà!” Đầu Lâm Khải vô cùng đau, một là người yêu, một là mẹ, ở vào trong hoàn cảnh như vậy, hắn đứng ở bên nào bên kia cũng sẽ đau.
“Người một nhà? Hừ! Không có cửa đâu!”An Ôn tuyệt tình trả lời.
Lâm Khải sau khi nghe giọng nói của mẹ, trong lòng có chút khó chịu, đặc biệt là thay Tiểu Mễ khổ sở. Hắn dùng một tay ra sức kéo, ôm cô vào trong ngực mình, hướng về phía An Ôn nói: “Mẹ, con hiện tại nói cho mẹ biết, con muốn cưới người phụ nữ này!”
Tô Tiểu Mễ vốn là còn muốn tránh thoát ra khỏi ngực của hắn, nhưng khi cô ngẩng đầu nhìn thấy ánh mắt kiên định cùng dũng khí của hắn, trong lòng cô là từng hồi ấm áp tràn tới.
“Con… Hai người…”An Ôn có chút nổi dóa nhìn hai người “Khải, con nếu như chọn Tô Tiểu Mễ, vậy ta cùng con đoạn tuyệt quan hệ!”
An Ôn không tiếc lấy chuyện đoạn tuyệt mẹ con tới uy hiếp Lâm Khải, giận đến sập cửa đi ra, đoán chừng cả phòng làm việc cũng sẽ truyền tin đi, mà Tô Tiểu Mễ cũng thấy lúng túng, muốn an ổn tiếp tục ở chung đúng là một chuyện làm người ta thống khổ.
Ở bên trong một văn phòng khác, Thôi Viên Viên hé miệng cười yếu ớt, cái này, nên nhân cơ hội hạ thủ, thành công hoặc là không thành công, đều ở lần đánh cuộc này, bất quá cô cho tới bây giờ đều là chỉ cho phép mình thắng mà không thua!
Chương 187: Chính là chờ cô ra tay
Thôi Viên Viên đem tư liệu mới nhất cho Thái Hoa, bị Lâm Khải bắt tại trận, Tô Tiểu Mễ cầm máy chụp hình ghi lại hết các cảnh giao dịch.
“Lâm tổng, không nghĩ tới gặp ngài ở chỗ này!” Sắc mặt Thôi Viên Viên có chút lúng túng, đây là chuyện cô không thể ngờ tới nhất.
“Thôi tổng giám, thật là trùng hợp!” Lâm Khải kéo ra một cái ghế ngồi xuống, Tô Tiểu Mễ cũng ngồi vào bên cạnh anh.
“Lâm tổng, Tô chủ quản, đây là bạn của tôi…” Cô nói xong, quay lại mới thấy người mình gọi là bạn sớm đã không thấy, chỉ có Tô Tiểu Mễ cùng Lâm Khải ngồi ngay ngắn ở bên cạnh cô, khiến cô