
có chút thất thố nói: “Nếu không, em nghe anh, quăng người kia đi, em với anh cưới chui! Nhưng rượu vừa tỉnh hai ta cũng sẽ hối hận, ha ha… Hai ta nếu không tối nay kết hôn trong mộng đi, như thế nào? Ha ha…”
“Hai người uống ít một chút, đừng để say đến mức làm loạn, tiếp tục như vậy nữa, hai người không chừng liền làm ra cái chuyện gì đáng hối hận, đặc biệt là Tô chủ quản, tôi muốn nghiêm trọng nhắc nhở cô, đừng quên mình là người đã có bạn trai.” Lâm Khải đứng ở một bên, mặt đã lạnh đến cực hạn.
“Hiên thiếu gia, anh xem, Lâm tổng của chúng ta cũng cảm thấy em đây rất thất thố, lỡ dính vào rồi, em lặng lẽ nói cho anh biết một bí mật.” Tô Tiểu Mễ đưa ra một ngón tay nhẹ nhàng nói.
“Bí mật gì, anh muốn nghe.” Hiên thiếu gia tựa đầu đưa tới.
Tô Tiểu Mễ lại một tay đẩy hắn ra, lớn tiếng nói: “Em đây là người phụ nữ không đáng tin cậy, lấy về nhà là một tai họa lớn, anh xem em cùng người kia đã nhiều năm như vậy, hắn cũng không dám đem em lấy về nhà, ha ha…”
Cô cười đến mệt mỏi, mệt đến thật muốn gục xuống bàn thống khoái khóc lớn. Cô là người đã có bạn trai, mà nếu nói đến người bạn trai này không phải lại đứng bên một người phụ nữ khác… với thân phận là vị hôn phu.
Chương 114: Mua say, phạm sai lầm!
Lâm Khải tay nắm chặt ly rượu, người phụ nữ này lại bắt đầu say khướt rồi, nghe thanh âm của cô, hắn thật muốn bóp vỡ cái ly trong tay.
“Hiên thiếu gia, có muốn mời Tiểu Mễ của chúng ta khiêu vũ không?” Lãnh Tĩnh Thi nghe được âm nhạc vang lên, không khỏi đề nghị.
“Không, chúng ta không khiêu vũ, chúng ta chỉ thích uống rượu.” Tô Tiểu Mễ chỉ dám nhìn Hiên thiếu gia, cô muốn lấy Hiên thiếu gia làm bia đỡ đạn.
“Ừ, đúng, chúng ta không khiêu vũ, chúng ta uống rượu! Tiểu Mễ, chúng ta cạn một chén!”
“Cạn chén! Vạn tuế! Hữu nghị vạn tuế!” Tô Tiểu Mễ giơ ly rượu lên cao, lớn tiếng nói: “Phụ nữ vạn tuế!”
“Phụ nữ vạn tuế, đàn ông vạn tuế, nam nữ vạn vạn tuế!!” Hai người đã say đến túy lúy
“Tĩnh Thi, Lâm tổng, hai người đi khiêu vũ đi! Hôm nay các người là chủ, tất cả mọi người đang chờ, các người không cần phải để ý đến tôi cùng Hiên thiếu gia, hai chúng ta khó có dịp uống rượu như vậy, thành toàn chúng ta đi! Để cho chúng ta uống thống khoái đi!” Tô Tiểu Mễ đánh bạo nhìn sang, vẫn như cũ không dám nhìn thẳng cặp mắt đã xuyên thấu trái tim của cô.
“Thành toàn chúng ta đi! Để cho chúng ta uống thống khoái đi!” Hiên thiếu gia nhanh nhẩu phụ họa theo.
“Được rồi, thành toàn hai người đó! Khiến hai người uống thống khoái, em cùng Khải sẽ đi ngay bây giờ hưởng thụ ngọt ngào của chúng ta, không quấy rầy không gian của hai người nữa!” Lãnh Tĩnh Thi cười đến rất tinh khiết, rất đẹp.
Lâm Khải nặn ra một khuôn mặt tươi cười, tà nịnh mà lãnh mị “Hai người cứ từ từ mà chơi, hảo hảo Uống… uố…ng!” Nhìn Tô Tiểu Mễ ánh mắt tràn đầy nhắc nhở, mà cô lại làm bộ như uống rượu say giả trang mơ hồ
Sau khi nói xong liền lôi kéo Lãnh Tĩnh Thi đi về phía sàn nhảy, Tô Tiểu Mễ nhìn thân ảnh hai người cầm chén rượu giơ hướng trời cao: “Bái bai! Bái bai!”
Nhắm hai mắt, rượu từ từ thấm vào tràng vị, thân thể của cô không nhịn được nghiêng ngả, Hiên thiếu gia tiến lên đỡ cô.
“Tiểu Mễ, chúng ta chơi chơi đoán số đi, ai thua người đó Uống… uố…ng!”
“Được! Đoán liền đoán, ai sợ ai!” Tô Tiểu Mễ cười lớn nói.
Hai người hưng phấn vươn tay không ngừng gào thét, Hiên thiếu gia thua rất thảm, dĩ nhiên, Tô Tiểu Mễ cũng bị rót xuống rất nhiều.
Trong sàn nhảy bọn họ song túc song phi (như hình với bóng), giống như hai con bướm nhẹ nhàng nhảy múa, Tiểu Mễ nhìn thấy, cô hoa cả mắt, không kìm hãm được hâm mộ lại khổ sở, thế nhưng trong tâm cô lại nổi lên hi vọng xa vời, nếu như…chỉ là nếu như thôi, người bên cạnh Lâm Khải kia chính là mình…có lẽ là tốt biết bao.
Cô chỉ là mím môi cười hạ xuống, cầm chai rượu lên rót vào ly, đầu óc của cô cũng dần dần bắt đầu hỗn loạn, lại nhìn xuống Hiên thiếu gia trước mắt đã ngã xuống, không nghĩ tới tửu lượng của hắn thật không ngờ lại thấp như vậy.
Trong tất cả suy nghĩ hỗn loạn đều có bóng dáng Lâm Khải, cô không biết mình lại vùi lấp quá sâu, nếu như không phải chính mắt mình thấy người đàn ông này đã thuộc về một người phụ nữ khác, cô có thể cũng sẽ không ý thức được mình yêu hắn, nghĩ đến điều này, Tô Tiểu Mễ cảm thấy trong lòng thật khó chịu.
Cô mơ hồ đứng lên, lại cảm giác đau đầu nhức óc, đi một bước, lại toát ra ba bóng người, thân thể thoáng một cái liền nghe được có đồ ngã xuống, cô cảm giác được toàn trường ánh mắt cũng tụ tập đến phía bên cô, vì vậy, cô đi được gấp hơn, đồ vật rớt xuống ngược lại càng nhiều.
Tiềm thức, cô lại biết, cô không chỉ có mất mặt, còn gây họa…Từ từ, thân thể của cô cũng dần dần không ngừng… chân không còn có thể khống chế ngã xuống, thân thể cũng té xuống.
Cô ngủ mê man, cảm giác được có người ẵm cô lên, vứt cô lên xe, gò má người trên xe kia cũng không phải là người đàn ông cô muốn.
Cô mặc dù say, nhưng ý thức coi như thanh tĩnh, chắc có lẽ cô không phải là ngốc bình thường, đã uống rượu mua say lại còn thất thố trong bữa tiệc đính hôn của hắn, món nợ này hắn nh