Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Boss Yêu Nghiệt Chớ Mập Mờ

Tác giả: Sơ Thần

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329614

Bình chọn: 8.5.00/10/961 lượt.

u Mễ, tình cảm thương tâm coi như sợi lông hồng, buổi tối uống bình rượu coi như quên hết.

Nghĩ tới đây, cô hít một hơi thật sâu, nở nụ cười, mở cửa, lên đường!

Váy đơn giản màu đậm dài cho đến mắt cá chân, có điểm chút bông sợi tổng hợp áo ngoài, rất đơn giản cũng rất sạch sẽ, khuôn mặt trắng nõn cười rực rỡ, ánh sáng tà dương tỏa sáng như tô điểm thêm sắc màu cho khung cảnh. Hiên thiếu gia như nhìn thấy tiên nữ hạ phàm, cứ như vậy tinh sảo mà đơn giản, không có trang điểm lộng lẫy, không có hoa phục kim cương, lại thấm vào ruột gan, hắn thích một Tô Tiểu Mễ giản dị mà trong sáng như thế!

Chương 113: Tiệc đính hôn của hắn 2

Hoa phục xinh đẹp, thiên Sứ, piano, hạnh phúc nhìn nhau, ôm…

Tô Tiểu Mễ từ khi đi vào tiệc đính hôn xa hoa này, tinh thần của cô liền lạnh quá đỗi, phảng phất như một mũi tên ở dây cung, chỉ chờ ra lệnh một tiếng.

Gần như hoàn mỹ Lãnh Tĩnh Thi, một thân hoa lệ, lễ phục màu trắng, tóc thật dài như sóng lớn ở sau ót, vương miện lóe kim quang, hạt châu óng ánh trong suốt ở cổ ưu nhã động lòng người, trên tay một ít hoa sen màu tím đơn giản cũng có vẻ cao quý vô cùng.

Có một số ít người được trời cao yêu mến, Lãnh Tĩnh Thi lại là một trong số này nên được ông trời sủng ái.

Tô Tiểu Mễ xuất hiện, coi như là đặc biệt rồi, trong nhà hàng, không có mặc lễ phục đoán chừng cũng chỉ có mình cô, đơn giản trang phục tinh sảo động lòng người, cùng hoa phục tạo thành một dạng khác để cho người ta so sánh

“Tiểu Mễ, em vĩnh viễn đều là đắc biệt nhất!” Hiên thiếu gia cười lên rất mê người, hàm răng trắng noãn ở dưới ánh đèn lóe sáng

“Chỉ mong em không phải là bằng hữu làm cho Tĩnh Thi mất thể diện nhất mới phải!” Tô Tiểu Mễ trêu ghẹo nói, mặc dù có một chút xíu lúng túng, nhưng cô vẫn là có thể kiên trì chịu đựng.

Tô Tiểu Mễ cũng không có nghĩ đến, đây chỉ là đính hôn mà cảm giác so với người bình thường kết hôn còn long trọng hơn n lần, nơi này tất cả bài biện cùng thiết kế đều là theo kiểu đám cưới của vương tử cùng công chúa

Màu trắng tinh khiết phủ kín cả hội trường, ngay chính giữa hội trường là một đường dài thảm đỏ, như vậy hoa mắt, như vậy nổi bật!

Khi Lâm Khải xuất hiện, tâm của Tiểu Mễ càng lạnh hơn, nhưng trên mặt lại cười đến sáng lạn hơn.

Cùng với vị hôn thê mặc lễ phục màu trắng giống nhau, thì ra là hắn mặc đồ trắng có thể anh tuấn cao nhã như thế, đôi tay thon dài nắm thật chặt tay Lãnh Tĩnh Thi, ở trong mắt cô, tâm giống như bị người dùng kim châm đâm từng mũi một.

“Nhìn bọn họ, có phải cảm thấy rất xứng đôi không?” Hiên thiếu gia không nhịn được quăng tới ánh mắt hâm mộ, hắn giờ phút này suy nghĩ ôm ấp lấy Tô Tiểu Mễ, nói cho cô biết, nếu như cô nguyện ý, hắn có thể cho cô một cái hôn lễ càng làm cho người khác hâm mộ hơn so với cái này.

“Đúng vậy, Kim Đồng Ngọc Nữ, vương tử cùng công chúa, trai tài gái sắc… Cho nên tốt đẹp chính là từ để hình dung bọn họ.” Nhìn hai người xứng đôi như thế, cô không thể không thừa nhận, vương tử cuối cùng cưới chính là công chúa, mà cô – cô bé lọ lem này sai lầm rồi, đã là chim sẻ thì cuối cùng cũng không thể biến thành Phượng Hoàng.

Tay trái của cô siết chặt tay phải, cô cảm giác được mình sắp không nhìn nổi rồi, tiếp tục như vậy nữa, cô nhất định sẽ hỏng mất, những hình ảnh ân ái kia giống như một lưỡi lê, hung hăng làm cho cô nhận rõ tình cảm trong lòng mình.

“Lâm Khải, thì ra là tôi đã thật sự thích anh!” Cô đau đớn ở trong lòng tự nói với mình như vậy, tay không nhịn được bưng lên ly rượu bên cạnh, mỉm cười hung hăng uống vào ngụm lớn, cô cần một cái gì đó trấn định cảm xúc của mình, nào biết thân thể mình vẫn chưa hoàn toàn khang phục.

Nhìn ánh mắt có chút kinh ngạc của Hiên thiếu gia, Tô Tiểu Mễ ngây ngốc cười nói một câu: “Ra cửa quên uống nước, khát quá! Để cho anh chê cười.”

“Tửu lượng tốt, chuyện tốt như vậy, anh uống với em!”Hiên thiếu gia bưng ly rượu lên, thuận tiện đem một ly khác đặt ở trên tay của cô, hai người cụng ly, sau đó uống.

Cô cười, khóe mắt vẫn không nhịn được nhìn đầu kia, bọn họ một đường đi qua thảm đỏ.

Hắn cao ráo bóng lưng, dáng dấp tuấn tú, giống như một bức tranh xinh đẹp, cùng cô không liên quan, nhìn hai người nhận lấy mọi người chúc phúc, vỗ tay… cô cũng bắt chước làm như vậy.

Tô Tiểu Mễ cùng Hiên thiếu gia ngồi ở bên cạnh nâng cốc nói cười, nhìn qua như vậy sung sướng, nhưng là rượu vào nỗi buồn, tư vị trong đó chỉ có tự mình biết.

Trong nhiều người như vậy, Lâm Khải quét qua, liền có thể phát hiện Tô Tiểu Mễ đang cầm chén rượu uống, tay Hiên thiếu gia thỉnh thoảng sẽ khoác lên trên vai của cô, cô cũng không phản kháng, chẳng qua là cùng hắn nhẹ nhàng chạm cốc, sau đó ánh mắt nhìn đến chỗ của hắn.

Hắn u lãnh quang mang, xuyên qua nghìn vạn người, trực bức ánh mắt của cô, ý bảo cô chú ý một chút, chớ đem mình làm cho say mèm.

“Lâm Khải, anh được làm những gì anh muốn, chẳng lẽ Tô Tiểu Mễ tôi uống một chút rượu cũng không thể?”

Cô chỉ là trong trẻo lạnh lùng nhìn hắn cười một tiếng, cười đến thản nhiên.

Nhưng hắn phát hiện cô cười đến đau đớn, tròng mắt đen phảng phất dũng động vô hạn u o


Old school Easter eggs.