
.
Anh mặc đồ vào , rồi nhìn cô bằng nửa con mắt :
– tôi đi đây , ở đó mà suy nghĩ và hối hận về việc lấy tôi đi.
Anh dắt xe ra sân , đá mạnh cho cánh cổng khép lại rồi rồ mạnh ga , chiếc xe phóng vút chạy như điên .
Chương 19
Đan Thụy cảm thấy đầu cứ ù đi , choáng váng và ngầy ngật . Một trạng thái đau đớn khổ sở mà chưa bao giờ cô trải qua , va trên hết là nổi tuyệt vọng rời rã . Cô sợ thật sự cảm giác chỉ có một mình . Cô gượng đứng lên , vịn vào tường cho bớt choáng , rồi đi lần ra phòng khách bấm số điện Trọng Đan.
Chuông reng khá lâu vẫn không có ai nhấc máy , Đan Thụy kiên nhẩn chờ , rồi cô nghe giọng nói nhừa nhựa còn ngái ngủ của Trọng Đan :
– A lô
– Anh Đan phải không ? Đan Thụy đây.
Giọng Trọng Đan tỉnh ngủ hẳn :
– Thụy hả , sao lại gọi vào giờ này . Chuyện gì xảy ra với cô rồi , nói nhanh đi.
Giọng Đan Thụy nghẹn nghẹn :
– tôi nhờ anh đến nhà Nguyệt Thi bảo nó đến giùm tôi , đến ngay bây giờ . Phiền anh nghe anh Đan . Bởi vì nhà nó không có điện thoại . Anh nghe rõ số nhà nghe.
Cô chỉ nhà cho Trọng Đan , rồi cúp máy . Cô ngồi gục đầu dựa vào thành ghế chờ Nguyệt Thi.
Một lát có tiếng xe dựng ngoài sân , rồi tiếng chân hấp tấp đi vào . Đan Thụy ngẩng lên . Cô hỏi ngở ngàng khi thấy chỉ có mình Trọng Đan :
– Ủa , Nguyệt Thi nó …
Trọng Đan khoát tay :
– tôi chưa đến nhà cổ . Cô làm tôi lo quá , nên vội đến đây trước.
Hắn chợt khựng lại khi thấy khuôn mặt bầm tín trên miếng cô :
– cái gì thế này ? Khoa phải không ? Thằng đó đánh vợ kiểu này đây hả ? Đúng là thằng vô lương tâm.
Hắn lo lắng quan sát cô :
– Cô đau thế nào . Nói tôi nghe xem.
– Không có gì , tôi chỉ bị nhức một chút . Chỉ có điều tôi thấy mình cô đơn quá . Tôi muốn có Nguyệt Thi bên cạnh thôi.
Đan ngồi xuống ghế , tặc lưỡi :
– Sao cô chịu để hắn đánh như vậy ? Phải phản ứng lại chứ . Bây giờ kể mọi chuyện cho tôi nghe đi.
Đan Thụy cúi mặt nhìn xuố ng tay nhỏ nhẹ :
– Có lẽ tại tôi nói chuyện vụng về quá . Tôi xúc phạm tự ái của ảnh.
Cô kể hết từ đầu đến cuối câu chuyện . Trọng Đan nghe một cách chăm chú , rồi phẩn nộ :
– Cho dù là cô nói chạm tự ái nó , nó cũng không được phép thẳng tay với cô như vậy . Thật kỳ lạ . Từ đó giờ nó điềm đạm lắm mà . Sao bây giờ vũ phu như vậy.
Như bị chạm trúng nổi đau , Đan Thụy rớt nước mắt :
– Có lẽ vì anh không còn thương tôi . Vì bây giờ tình cảm của anh với chị Vân nặng hơn . Tôi nghĩ một phần là do chị Vân nói Khích cái gì đó.
Trọng Đan đấm tay xuống thành ghế :
– Không phải nghĩ , mà chắc chắn là như vậy . Chơi với nhau tôi biết tánh bà phù thủy đó mà . Nói thật nhé , cô đấu trí không qua nổi bà ấy đâu.
Đan Thụy thì thào như tuyệt vọng :
– Như vậy tôi phải chịu thua sao ? Nghĩ đến chuyện mất anh Khoa tôi đau khổ quá . Ôi , tôi không chịu nổi sự mất mặt như vậy . Tôi chết mất.
– Đdừng bi quan như vậy Thụy , tôi sẽ giúp cô.
Đan Thụy lắc đầu thẩn thờ :
– Không có ai có thể giúp được tôi cả . Chuyện này chủyếu là anh Khoa quyết định . Nếu anh đã yêu chị Vân rồi thì mọi lời khuyên cũng dều vô nghiã.
– Chà , cô có vẻ hiểu chuyện như người lớn , nhưng không hẳn là vậy đâu.
Đan Thụy im lặng một lát , rồi tì tay lên trán buồn rầu :
– Có lẽ bây giờ anh đến chị Vân . Sao tôi đau quá . Tôi phải làm sao bây giờ hả anh Đan ?
Trọng Đan mỉm cười :
– Chắc nó đi đâu đó chứ không đến Tú Vân đâu . Khuya rồi mà !
– Anh nói vậy để an ủi tôi phải không ? Tôi không tin đâu.
Trọng Đan thở dài , hắn nói như dỗ dành :
– Khuya rồi , cô vô ngủ đi . Cố mà ngủ . Tôi sẽ ngồi ở đây đến sáng . Cô không phải ở một mình đâu.
Đan Thụy rắn giọng ,
– Như vậy phiền anh lắm . Và lỡ anh Khoa về thì sao ? Có lẽ anh nên về đi.
– Nó không về giờ này đâu , dừng sợ . Ngày mai tôi sẽ đứa Nguyệt Thi đến chơi với cô.
Đan Thụy suy sụp tình thần quá nên không thể suy nghĩ chuyện gì nữa , để mặc Trọng Đan ngồi ở phòng khách , cô thất hểu đi vào phòng ngủ , nằm vùi xuống gường ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau , cô thức dậy thì đã thấy Nguyệt Thi dưới bếp , đang loay hoay nấu thức ăn . Đan Thụy mủi lòng muốn khóc , cô đến gần Nguyệt Thi :
– Mày qua lúc nào vậy ?
– hồi sáng , anh Đan đưa qua . Thấy mày ngủ ngon quá tao không gọi , định nấy súp để lát mày dậy ăn.
Đan Thụy ngồi xuống bên bàn ăn , che miệng ngáp một cách mệt mỏi :
– Anh Đan đâu rồi ?
– Về rồi , tức cười lắm . Hồi sáng mới sáu giờ đã thấy anh ta mò tới . Cứ một mực hỏi tao có phải là Nguyệt Thi không ? Người ta đã gặt đầu mấy lần mà cũng chưa tin . Ông này đa nghi dễ sợ.
– Vậy hả ?
– Nhìn tướng công tử quá.
– Ừ.
– Này , ông Đan kể chuyện của mày cho tao nghe rồi xong tao tức quá muốn nhẩy đựng lên luôn . Vậy mà mầy chỉ ngồi đó khóc . Hiền gì mà hiền dữ vậy không biết . Mày như vậy ai mà sợ.
Đan Thụy cười khẽ :
– Có lẽ trời sinh tao ra là để bị người đời vùi dập . Tao mà làm cho ai sợ.
Câu nói của Đan Thụy làm Nguyệt Thi nhói lòng , cô buồn buồn :
– Đdừng nghĩ như vậy , Thụy . Thật ra anh Khoa yêu mày thật lòng đó chứ . Tại bà Tú Vân cao tay quá !
– Đdó là lúc trước . Bây giờ hết rồi . Mày biết ảnh nói tao cái gì không ? Ảnh bảo ta