Bóng thời gian – Hoàng Thu Dung

Bóng thời gian – Hoàng Thu Dung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323744

Bình chọn: 7.00/10/374 lượt.

g một mình với mơ ước không thành với cảm giác bịcuộc đời bỏ rơi.

Cô đứng bên hành lang tựa đầu vào cột , vẻ mặt buồn rười rượi nhìn mây trắng bay trên trời.

Rồi cô nghe tiếng giày nện trên cầu thang . Đan Thụy hơi ngoái đầu lại nhìn . Cô đứng bất động khi thấy đó là Khoa . Anh chậm rải đi về phía cô :

– Cô vẫn thường đi lang thang như vậy à ?

– Sao anh biết ?

Khoa không trả lời , như thấy không cần phải nói . Đan Thụy hiểu nãy giờ anh đã đi theo cô . Nhưng từ lúc nào thì cô không biết , và thực ra theo để làm gì ? Cô và anh còn cái gì mà phải đi tìm nhau nữa.

Khoa nhìn Đan Thụy hơi lâu :

– Chuyện xảy ra lúc nảy thật đáng tiếc . Tôi không hiểu có phải cô cố tình trả đũa Tú Vân không ?

Đan Thụy lặng người đứng im . Tự nhiên cô thấy muốn khóc . Đến mức như vậy lận sao ?

Khoa hỏi lại :

– Thế nào ?

Nước mắt lưng tròng , Đan Thụy nói mà mắt vẫn nhìn phía trước :

– Nếu anh cho chuyện đó là như vậy thì tôi có thanh minh cũng thừa – Cô lắc đầu – Tôi không thanh minh.

Khoa im lặng một lát rồi nói nhát gừng :

– Mấy hôm nay tôi vẫn nghĩ đến cuốn nhật ký của cô . To&i vẫn không lý giải được tại sao lại như vậy.

Đan Thụy hít mủi :

– Đdêm đó tôi đã đọc đi đọc lại nhiều lần , và tôi nghĩ trừ khi anh cố tình không hiểu . Còn nếu đã đọc hết thì anh không cư xử như vậy.

– Tôi chưa kịp đọc hết . Đó là điều làm tôi còn suy nghĩ phân vân . Nếu được , cô có thể cho tôi mượn lại.

– Không bao giờ.

– Tại sao ?

– Khi đã mạt sát như vậy , tôi thấy bị nhục quá sức chịu đựng rồi . Và tôi không cần thanh minh , nhất là thanh minh kiểu đó.

Khoa quay lại hẳn nhìn Đan Thụy :

– Mới có mấy ngày mà cô thay đổi quá . Người lớn ra và có vẻ chững chạc hận thù . Cô làm tôi liên tưởng đến con chim nhỏ bị thương . Có thật sự là vậy không ? Có thật sự là cô bị tổn thương không ? Hay là chán ngán vì mưu tính thất bại.

Đan Thụy đứng im không trả lời , rồi chợt vùng bỏ chạy xuống cầu thang . Khoa gọi lại :

– Đứng lại Thụy.

Nhưng Đan Thụy không nghe , vẫn tiếp tục chạy xuống mấy bậc thang . Khoa đuổi nhanh theo cô , anh bắt kịp cô ở đầu hành lang :

– Cô đứng lại . Tại sao tự nhiên bỏ đi như vậy ?

– Vì tôi thấy không muốn nói chuyện nữa.

– Không phải . Còn nhiều điều để nói lắm . Cô phải giải thích cho xong . Đây là chuyện bắt buộc chớ không phải vấn đề muốn hay không.

– Tôi không muốn giải thích . không muốn nghe . Anh muốn hiểu sao tùy anh . Mấy ngày nay tôi đã chịu đựng quá mức rồi . Các người đừng bức bách tôi nữa.

– Không đơn giản vậy đâu . Cái gì cô đã gây ra thì cô phải chịu trách nhiệm . Không dể dàng trốn tránh như vậy đâu . Yêu cầu cô đưa cuốn nhật ký cho tôi.

– Không bao giờ.

– Nếu không hứa thì cô cũng không được về.

Khoa nói một cách lanh lùng . Anh đứng trước mặt Đan Thụy đầy vẻ cương quyết . Nếu lúc trước thì Đan Thụy đã ngoan ngoản phục tùng nhưng bây giờ bị đối xử phủ phàng cô muốn vùng lên phản kháng.

Thấy người bảo vệ thấp thoáng ngoài sân , cô mím môi :

– Nếu anh không cho tôi đi . Tôi sẽ la lên và bác bảo vệ sẽ giúp tôi thoát khỏi anh.

Nói xong cô lách qua mặt Khoa chạy xuống lấy xe . Anh đứng yên nhìn theo cô lắc đầu chán nản . Rồi cũng dắt xe ra cổng .

Chương 7

Đan Thụy mở hé mắt . chấp chới trong trạng thái mơ màng . Cô nằm lăn một vòng cho tỉnh táo rồi ngồi dậy.

Căn phòng lạ làm cô sửng sốt nhìn quanh rôÌ nhảy xuống gường . Ngay lúc đó cô phát hiện trong phòng không phải chỉ mình cô mà còn hai gã thanh niên đang ngồi đánh bài dưới sàn nhà , sát bên cánh cửa . Đan Thụy kêu lên một tiếng sợ hãi . Hai tên nọ ngẩng lên , quay lại phía cô rồi cùng buông bài xuống :

– Người đẹp tỉnh rồi kìa.

Cả hai đứng dậy đi về phía cô . Đan Thụy sợ quýnh quáng thụt lùi lại cho đến khi lưng chạm vào tường . Thấy hai gã lừ lừ nhìn mình . Cô run giọng :

– Nếu anh đến gần , tôi sẽ la lên.

Một tên hầm hừ :

– Ai thèm tới gần cô . Có tiền là có thiếu gì con gái , cần gì làm chuyện đó.

– Vậy hai anh bắt tôi về đây làm gì ? Tại sao tôi lại ở đây ?

– Dĩ nhiên là tụi tôi đưa về . Nhưng không phải tự nhiên đâu . Chờ rồi sẽ biết.

Đan Thụy khẽ thốt lên :

– Có nghĩa là tôi bị bắt cóc.

– Dĩ nhiên

Giọng nói trơ lì của hắn khiến Đan Thụy lạnh người . Giọng cô hơi run :

– Các anh làm vậy để làm gì ? Tôi có làm gì cho ai ghét , càng không có tiền . Tại sao bắt tôi ?

– Cô hỏi nhiều quá . Đã bảo lát nữa sẽ biết mà.

Tên kia nói ồm ồm :

– Mấy ngày ở đây cô không được đi đâu ngoài cái phòng này . Cũng không được la . Cô mà la là tôi bóp cổ nghe chưa.

Đan Thụy rùng mình không trả lời . Cô nép người ngồi xuống nghế . Một tên hỏi trống không :

– Có muốn ăn gì không ?

Đan Thụy lắc đầu . Hắc lại đi về phía cửa :

– Cũng được , ngồi đó chơi đi

Đan Thụy im lặng nhìn quanh phòng . Căn phòng này bày trí khá đẹp . Tường không cao lắm thậm chí nếu leo trèo giỏi có thể thông qua vách bên kia . Nhưng tính cô vốn nhút nhát , bước lên cao một chút cô đã sợ hết hồn rồi . Làm sao nghĩ đến chuyện leo tường . Chưa kể đến việc bị hai gã nọ quản lý.

Không hiểu họ bắc cóc cô làm gì . Qua cơn sợ , cô đâm ra tò mò chết được.

Không biế


Insane