Bóng thời gian – Hoàng Thu Dung

Bóng thời gian – Hoàng Thu Dung

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323764

Bình chọn: 9.00/10/376 lượt.

t thời gian bao lâu rồi cửa bổng bật mở . Một thanh niên cao dong dỏng bước vào . Nhìn hắn có vẻ trí thức chứ không bậm trợn như hai tên kia . Hắn ra hiệu cho tên nọ ra ngoài rồi dến ngồi trước mặt Đan Thụy ngắm nghía cô từ đầu đến chân . Đan Thụy ngồi cứng người , mắt chấp chới nhìn xuống chờ đợi.

Hắn chợt cười khì :

– Không ngờ tôi có cô em gái đẹp quá cỡ thế này , thật là hãnh diện . Bao nhiêu tuổi rồi cô bé ?

– Mười tám.

– Ủa còn nhỏ vậy sao ? Tôi nhớ ông ta có con gái lớn lắm mà.

Đan Thụy rụt rè :

– Anh nói ông nào ?

– Ba cô chứ ai , đúng hơn là ba của chúng ta.

Đan Thụy lặp lại như trong mơ :

– Ba của chúng ta ?

Hắn cười khà khà :

– Đúng vậy . Chắc cô không ngờ phải không ? Bỗng nhiên mình có một ông anh từ trên trời rơi xuống . Nhưng thật tình mình là anh em đó cô bé ạ . Tin đi.

Đan Thụy lắc đầu nguầy nguậy :

– Tôi không tin ! Mẹ tôi không nói với tôi điều này . Lúc tôi còn nhỏ mẹ tôi hay bảo tiếc là không có thêm cho tôi một đứa em hay anh chị . Anh đừng có gạt tôi.

– Anh gạt em chi vậy ?

Nghe hắn hỏi , Đan Thụy không biết trả lời thế nào nên cô đành lắc đầu :

– Tôi nghĩ anh có một lý do nào đó , tôi không biết được – Cô nghĩ ngợi một lát rồi nhìn anh ta – Nhưng tôi muốn biết anh bắt cóc tôi để làm gì ?

– Tống tiền chứ làm gì.

Giọng nói tỉnh bơ của hắn làm Đan Thụy cứ nghĩ mình nghe lầm , cô phì cười :

– Tống tiền hả ? Tôi không tin . Tôi nghĩ anh không phải loại người như vậy.

Hắn cười khà khà :

– Khi người ta cần tiền thì việc gì cũng dám làm tuốt . Huống gì là cái trò dễ như bỡn này.

Chương 8

Đan Thụy ngồi im nghe , cô hoài nghi :

– Có thật là anh định làm vậy không ?

– Ô hay . Nếu không như vậy thì tôi bắt cóc con gái ông ta làm gì.

Hắn cúi xuống gần mặt Đan Thụy nói thản nhiên :

– Tôi đã tống cho ông ta một lá thư . Biết tôi viết cái gì không ? Thế này : tôi kính cẩn báo cho ông ta biết rằng trong vòng ba ngày nếu ông ta không giao cho tôi 50 cây vàng thì ông sẽ nhận được hậu quả khốc liệt . Đấy , ông ta mà rục rịch báo công an thì cô sẽ toi đời . Cô em gái ạ.

Đan Thụy bụm miệng nhìn hắn . Cổ họng tắt nghẹn vì sợ . Hắn nói như tâm sự:

– Biết tại sao tôi làm vậy không ? Chậc . Tất cả là tại ông ta thôi . Tôi đến xin ông giúp đỡ . Sau này đĩ nhiên sẽ trả tiền lại . Chỉ là mượn đỡ thôi . Nhưng ổng dứt khoát không chịu . Bắt buộc tôi phải làm cái cú này . Phiền phức đủ thứ – Hắn nhún vai – Chịu thôi , cái này ngoài ý muốn mà.

– Trời ơi !

Đan Thụy thì thào , cả người mềm nhủn vì khiếp đảm . Cô thấy hắn nhìn cô và cười khoái chí :

– Kể ra tôi cũng công bằng . Hai chúng ta đều cùng một cha , nhưng cô thì được nâng niu như ngọc . Trong khi tôi phải sống cuộc sống khốn khổ . Hại cô tức là giết ổng . Tính thế mới là tính chứ . không chừng lúc đó ổng phải hạ mình đến thỉnh thằng này về làm con . Lúc đó tha hồ mà điều khiển ông già.

Đan Thụy im lặng , qua cơn sợ hãi cùng cực , cô đâm ra bình tĩnh lạ lùng . Cô ngước lên :

– Nhưng cho dù có giết tôi , anh cũng không được gì đâu . Vì tôi không phải là con ông ấy . Tôi không tin ông ấy chịu mất vàng để đền lấy tôi . Anh bắt lầm người rồi.

Hắn nhìn cô khá lâu không trả lời . Đan Thụy ngồi im chịu đựng cái nhìn của hắn . Cô không hiểu hắn đang nghĩ gì . Đằng sau vẻ mặt trơ lì bí hiểm ấy là một tư tưởng ghê gớm nào đó . Mưu toan khác chẳng hạn . Hắn cứ nhìn cô như vậy một lát rồi gật gù :

– Cô nói tôi cũng tin . Vậy thì tôi phải thay đổi chiến thuật khác thôi.

Hắn búng tay một cái , gật đầu :

– Hôm nay là cô , nhưng mai mốt sẽ là cô tiểu thư kia . Xem ổng lì đòn đến đâu.

Đan Thụy kêu lên :

– Anh sẽ chẳng làm gì được đâu . Ông ấy phải cảnh giác chứ.

– Tôi thách ông ta canh phòng cô tiểu thư đó . Rồi cô xem . Tôi sẽ lấy cô ta ra khỏi nhà như bóc cô bỏ túi vậy.

Ai chứ hắn nói như vậy thì Đan Thụy tin lắm . Bằng chứng là cô đang ở đây . Ở trong tay hắn với hai tên vệ sĩ giám sát . Nghĩ tới chuyện mình phải chết cô thấy tuyệt vọng vô cùng . Cô buồn rầu gục đầu vào thành ghế hết muốn nói chuyện với hắn nữa.

Hắn nhìn cô một cách thú vị :

– Thế nào , sợ rồi hả ?

Đan Thụy vẫn không ngước lên :

– Sợ , nhưng tôi sẽ không xin xỏ anh đâu . Nếu tôi có chết , thì đó là cái chết của con thiên nga.

– Dữ !

Hắn kêu lên rồi cười lớn có vẻ thích thú . Hắn hơi nghiêng người về phía cô :

– Bộ thích vở múa đó lắm hả ?

Đan Thụy khép mắt mệt mỏi :

– Tôi không tin một người như anh cũng biết thưởng thức nghệ Thuật . Hỏi làm chi.

– Này , về cái khoản múa may tôi cũng khoái lắm đấy . Hay là thử nhẩy một bản xem.

Thấy Đan Thụy không trả lời , hắn nheo nheo mắt :

– Thế nào ?

– Tôi không thích nhẩy với anh

Cô chợt ngước lên nhìn hắn căm ghét :

– Khi tôi chết rồi , tôi sẽ không để cho anh yên đâu . Tôi sẽ hiện hồn về khấy rối anh . Làm cho lương tâm anh không yên ổn và anh sẽ phát điên lên vì sợ ma.

– Cha , còn bầy đặt hăm dọa nữa kia . Dễ thương quá ! Tính nhát con nít hả ?

– Tôi không hăm dọa mà sẽ làm thật.

Phản ứng trẻ con của Đan Thụy hình như chỉ làm hắn thêm khoái chí . Hắn chẳng có vẻ gì phật lòng thái độ thù nghịch của cô m


The Soda Pop