
:
– Nó dám chơi trát mình, được rồi, phải ột vế nhớ đời mới được .
Dừng lại trước cửa phòng đóng kính cửa có niêm mạc “Phòng Giám Đốc – không phận sự miễn vào”, anh đưa tay gõ cửa . Tiếng gõ mạnh tay làm Chí Vĩnh phải nhăn mặt . Anh dùng khuôn mặt hình sự bước ra .
Cửa vừa mở, anh đã bị một cú đấm như trời giáng vào mặt, tiếp theo là cái đẩy khá mạnh làm anh ngã chúi ngửa xuống nền gạch . Một bóng người đè lên bụng anh, tóm lấy cổ áo anh, giọng rít qua kẽ răng:
– Thằng chết bầm ! Dám lừa dối bạn hả ? Tao ày mềm xương luôn .
Nhận ra tiếng bạn, Chí Vĩnh chụp nhanh tay bạn, lật ngang, anh trở thành người ngồi phía trên .
– Tao bóp mũi ày chết ngạt luôn, dám ám sát tao hả .
– Mày giết tao, mày phải nuôi vợ tao đó .
– Chuyện nhỏ .
– Ha … ha … ha …Cả hai bật cười giòn giã, Chí Vĩnh kéo bạn đứng dậy hỏi :
– Vào lúc nào vậy, lên đường lúc khuya hả ?
– Chiều qua .
– Tối ngủ khách sạn hả ?
– Không tiện trả lời .
– Sao không gọi điện cho tao hay, tao đưa mày về nhà .
– Cũng hơi tối nên không dám phiền .
– Mày thật là …
Bảo Khanh ngả lưng xuống ghế salon, hỏi :
– Tao chả thấy thằng Hải đâu cả vậy ? Lại xin nghỉ phép cưới vợ à ?
– Nó xuống chi nhánh 2 rồi .
Tằng hắng nhìn bạn, anh điều tra:
– Còn cô gái nào ở trong phòng của mình vậy ? Thư ký riêng của mày hả?
Chí Vĩnh vỗ trán :
– Ừ, quên nói mày biết, cô ấy là Huyền Sang mới tuyển vào làm . Chức vụ của mày, cô ấy kiêm luôn rồi .
– Vậy tao ngồi không hưởng phước, phải không ?
– Mày cha tao hả ? Phó giám đốc đang chờ mày kìa .
– Con lạy ba, định thuốc con hả ? Trời ơi ! Thằng Hải nó đập tao nâu mắt luôn . Mày tính chia rẽ anh em hay sao ?
– Hải đã chuyển xuống chi nhánh rồi .
– Thay đổi quá nhiều, bộ nó thất tình hả ? Tao nhớ cô thư ký của nó cũng kết model nó mà .
– Chuyện nội bộ công ty, từ từ mày sẽ hiểu . Ăn sáng chưa, xuống căng tin nào .
– Mày thay đổi lúc nào vậy ? Xuống căng tin ăn, trời núi lở mất thôi .
Chí Vĩnh khoác áo lên vai nheo nheo mắt, miệng anh hơi mỉm cười :
– Đằng nào cũng phải thay đổi, thay đổi sớm cho anh em nhờ .
Bảo Khanh trề môi :
– Cám ơn lòng tốt của mày . Chức trợ lý của tao vụt bay rồi, không biết chức phó này ôm được bao lâu .
– Hai ngày là quá dài đấy .span>
– Để tao đi liền cho chắc ăn .
Cả hai bật cười rồi cùng nhau song song bước ra cửa . Họ là vậy đấy, gặp nhau là đùa giỡn như trẻ con, nhưng khi nào làm việc thì nghiêm trang như lính cảnh .
Khả năng làm việc của họ ít ai dò xét được, mức đột phá rất đáng nể, họ có thể gây sự chú ý cho thương trường trong một thời gian dài, quả là đáng khâm phục .
Tuổi trẻ, tài cao khiến nhiều người ganh ghét đó là thường tình của xã hội . Bao lần nguy cơ, trùng điệp vây lấy khiến công ty phải chao đảo tưởng chừng khó có thể đứng vững . Nhưng có ai biết đâu, chỉ trong ba ngày, họ đã tìm ra cách giải quyết đưa công ty thoát khỏi khủng hoảng . Năng lực của họ được các công ty khác kính nể .
Chuyện nội bộ công ty cũng thường xảy ra, nhưng nó lại yên lặng sau một ngày, kể cả báo chí săn tin cũng không rõ tại sao . Thật là tuyệt !
Dừng lại chiếc bàn gần hồ kiểng nuôi cá kiểng, Chí Vĩnh chìa tay :
– Ngồi đây đi nó thoáng hơn .
Một cô gái với đồng phục váy ngắn bước lại, một cô nở nụ cười rất tươi :
– Chào hai anh . Xin lỗi, hai nah dùng chi ạ ?
Chí Vĩnh xoay xoay hũ tăm trong tay mỉm cười :
– Cho tôi một tô phở tái đi ! Còn mày ? – Anh hỏi khi thấy Bảo Khanh nhìn qua .
– Vậy đi, hai tô, cô nhé .
– Vâng ạ .
Cô gái đi rồi, Bảo Khanh mới lườm bạn:
– Thì ra, lý do thay đổi tính cách là đấy . Mày trở thành “con mà be be” từ lúc nào vậy ?
Chí Vĩnh đùa :
– Từ lúc mày xa rời tao .
– Nghe mà lạnh xương sống .
Đặt hai tách cà phê sữa nóng lên bàn, một cô gái rất đẹp với mái tóc ngang lên tiếng :
– Chào giám đốc . Anh vào sao không thông báo cho em, làm em tiếp đãi quá muộn .
– À ! Căng tin cũng hơi đông, anh không dám làm phiền . Giới thiệu với Trân, đây là Bảo Khanh, lúc trước là trợ lý của anh, còn bây giờ là ông phó đấy .
Thùy Trân nhoẻn miệng cười, cô chìa tay:
– Chào anh Khanh, mong anh chiếu cố cho Trân .
– À ! Không dám .
Cô nhẹ nhàng:
– Xin lỗi anh, chưa hỏi qua ý kiến mà Trân đã pha nước . Anh có dùng cà phê sữa nóng không ?
– À ! Cám ơn Trân, tôi cũng thích lắm .
Nhìn Bảo Khanh, Thùy Trân dịu dàng:
– Hôm nay cho em đãi khách nhé ? hai anh cứ dùng tự nhiên . Chí Vĩnh lắc đầu:
– Không được đâu, anh không bằng lòng .
Bảo Khanh cũng xen vào :
– Ừ, đúng đó .
– Các anh lo gì, hôm nay em không tính . Ngày mai, ngày kia em tính mắc hơn một tí có sao đâu .
Dáng cô khuất vào trong, Chí Vĩnh vỗ tay:
– Ôi cha ! Thì ra, người đàn ông đã trải qua một cuộc tình lại có sức hấp dẫn đến thế hay sao ? Tao thấy cô ấy nhìn mày dữ lắm .
– Đừng có đoán mò ! Tao chẳng có tí gì là quyến rũ cả .
– Phải rồi, có vợ đứng cổng chờ mà, sao dám .
Bảo Khanh bật cười, nụ cười của anh như héo hắt . Mọi người có biết đâu anh đang sống âm thầm trong một tình yêu đơn phương vô vọng, chỉ có chút hy vọng mong manh mà thôi .
Một dáng người con gái bước ngang qua, một tiếng c