
thể xảy ra được chuyện gì. Cô ấy sợ hãi kêu lên thành tiếng.
Cô giáo coi thi xua xua tay nói: “Ra ngoài!”
Tôi thấy lúc đó Tô Tiêu mới dần dần trở lại bình thường. Trong phút chốc, nước mắt giàn giụa, cả khuôn mặt xinh xắn đầm đìa nước mắt. Cô ấy cách tôi rất gần, gần đến nỗi tôi có thể thấy rõ ràng toàn thân cô ấy đang run lên, những ngón tay cô ấy không ngừng di đi di lại trên mặt bàn, như muốn chống đỡ cho tấm thân run rẩy, muốn khống chế bản thân.
Cô ấy nhìn cô giáo một cách ai oán, trong đôi mắt ánh lên sự van nài, giống như một con vật nhỏ bị thương, giống như một con vật nhỏ sắp bị cắt tiết. Những giọt nước mắt của cô liên tục tuôn rơi, nhưng chưa kịp nói được điều gì thì cô giáo trông thi đã nhìn tên cô ấy trên tờ bài thi rồi lại nhìn cô ấy với vẻ khinh ghét và nói một cách rất hung dữ: “Cô, đi ra ngoài ngay lập tức!”
Tô Tiêu khóc lóc đi ra khỏi phòng thi.
Tất cả bạn học đều ngạc nhiên, vừa nhìn cô ấy vừa nhìn cô giám thị. Phòng thi đột nhiên ầm ĩ huyên náo cả lên.
Cô coi thi lại xua xua tay nói: “Ai còn nói nữa thì như bạn này, ra ngoài!”
Phòng thi ngay lập tức trật tự trở lại, im phăng phắc không một tiếng động. Tim tôi như rơi xuống tận vực sâu, toàn thân quay cuồng. Tất cả đều diễn ra trước mắt tôi, tất cả không đến một phút.
Nhưng một phút ấy có lẽ đã huỷ hoại một đời Tô Tiêu.
Tôi nhận ra bản thân mình cũng bắt đầu run lên, mồ hôi lạnh toát ra, tôi lạnh tới mức run lên cầm cập, hoàn toàn không thể điều khiển nổi cơ thể của chính mình.
Mãi đến năm phút sau, buổi thi kết thúc.
Ra khỏi phòng thi, tất cả mọi người đều bàn tán xôn xao. Trần Thuỷ và Trịnh Thuấn Ngôn hỏi tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tôi nói, khi đó tôi cũng đang làm nốt câu cuối cùng, tôi hoàn toàn không biết cô giáo đã đến bênc ạnh chúng tôi. Nếu không nhất định tôi sẽ nhắc nhở Tô Tiêu. Trần Thuỷ nói: “Ừ, cô ấy cũng to gan quá, cô ấy thường xuyên quay cóp một cách trắng trợn như vậy đấy”. Trịnh Thuấn Ngôn hỏi với vẻ lo lắng: “Liệu có bị đuổi học không?”
Tôi nói tôi không biết, rồi một mình đi trước.
Vừa rời khỏi khu học xá, rời khỏi đám đông tôi liền bật khóc. Toàn thân co giật ghê gớm. Tôi cảm thấy sợ hãi khủng khiếp, tôi không biết tại sao lại như vậy, tôi không biết sẽ còn có chuyện gì xảy ra. Câu nói của Trịnh Thuấn Ngôn “liệu có bị đuổi học không” lúc nào cũng văng vẳng bên tai tôi, lặp đi lặp lại, đầu óc tôi khó chịu như sắp nổ tung. Một mình tôi đi ra góc khuất vắng người của trường. Tôi luôn tự hỏi mình, tôi phải làm gì? tại sao tôi lại xấu xa như vậy? Tại sao trong nháy mắt tôi có thể nghĩ ra một âm mưu nham hiểm đến thế? Nếu Tô Tiêu bị đuổi học vì tôi, vậy tôi phải làm sao? Làm sao tôi có thể yên tâm mà tiếp tục ở lại ngôi trường này.
Khi gần đến cổng sau, người trên đường càng thưa thớt dần. Chỉ có một vài cái cây, cành lá xum xuê trông rất đẹp. Từ trước đến nay, ngôi trường này chưa bao giờ cho tôi cảm giác lạ lẫm và mơ hồ đến thế. Ánh nắng lọt qua những kẽ lá rơi xuống mặt đất, nó khiến mặt đất trở nên bị nhem nhuốc, chỗ trắng chỗ đen, loang lổ như thứ thuốc màu bị bôi quệt bởi 1 bàn tay vụng về. Bóng cây đổ xuống mặt đất, tại sao, tại sao chúng lại giống như đống tro cốt rơi rụng từ trên không trung?
Nhìn mọi vật tôi đều không thể chịu được.
Tôi buồn bã ngồi ở một góc vắng lặng của ngôi trường suốt buổi trưa. Cái lạnh từ trong tim lạnh đến ngón chân.
Sau này, Tô Tiêu đã phải tìm tới thầy chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm bộ môn, phải trải qua nhiều nỗ lực, trường học mới đồng ý cách xử lí chỉ ghi là vi phạm kỉ luận, và không huỷ bỏ tư cách sinh viên. Tất nhiên môn học đó vẫn phải học lại. Trong thời gian này, phòng chúng tôi đã thể hiện sự đoàn kết trước kia chưa từng có. Khi chủ nhiệm lớp đến phòng chúng tôi, ba người chúng tôi đều nói tốt cho Tô Tiêu, vừa nói vừa khóc.
Chúng tôi đều không phải là người xấu, chúng tôi cũng không có mâu thuẫn to tát, chúng tôi không muốn dồn ai đó vào chỗ chết. Nhưng cô tôi cũng lại là những kẻ ích kỉ và ngu xuẩn. Đó là những mâu thuẫn không thể cứu chữa, không thể điều chỉnh.
Sau này Tô Tiêu không bao giờ nhắc lại chuyện đó nữa, cũng không áp dụng bất kì một biện pháp nào để trả thù tôi, bởi chúng tôi đều đã nói tốt về cô ấy với nhà trường, trái với trước kia, cô ấy thân thiện và nhiệt tình với tôi hơn trước. Có lẽ cô ấy chỉ tự trách bản thân vì đã quá sơ suất khi quay cóp mà không hề biết rằng đó là vì tôi, tôi đã dẫn dụ cô giáo đến, tất cả đều do tôi đã bày sẵn kế hoạch chỉ trong nháy mắt.
Đối với tôi và cả cuộc sống suốt bốn năm đại học của tôi mà nói, chuyện này đã có ảnh hưởng vô cùng lớn. Mỗi lần nghĩ tới tôi đều không thể chịu nổi và không muốn nhớ lại. Tôi đã thấy rất rõ ràng sự ích kỉ, bỉ ổi và ngu muội của bản thân, tôi thấy thất vọng với chính mình. Nội tâm khô héo và mục nát như đống lá khô tích tụ qua rất nhiều mùa đông, không có cách nào quét sạch, chỉ có thể giương mắt nhìn nó thối rữa từng chút từng chút một rồi biến thành đống tro cốt của bầu trời xanh, rải rác khắp trên mặt đất trong ngôi trường. Thật sự tôi không hề muốn nhớ lại chuyện này một chút n