
i về nhà vẫn còn cười sung sướng!Kiểu này nàng không điên mới lạ!Ra khỏi xe, đường hoàng đi lên nhà, không một tiếng động.Căn nhà lạnh toát, không khí u ám. Tất nhiên hắn rất muốn thấy nàng ghen, nhưng không vì thế mà sơ suất, vẫn có người bảo vệ ngoài cổng, chúng nói nàng chưa hề rời khỏi nhà!Chắc chắn nàng ở trên phòng rồi!Mở cửa nhè nhẹ, Việt tưởng như tim mình bị ai đó đâm một phát rất mạnh.Mảnh thủy tinh bắn tung tóe…Những viên thuốc trắng rơi đầy sàn.Bức thư ngắn gọn cùng nét chữ run run đã nhòe đi: ‘Việt, vợ biết trái tim chồng đã không còn chỗ chứa cho vợ, tạm biệt!’Nàng nằm đó, hơi thở yếu ớt.Hắn phát hoảng, xốc vợ dậy, chạy thật nhanh ra xe.Nàng mơ màng mở mắt, ngón tay run run vuốt ve khuôn mặt hắn:-“Là anh sao? Em đang mơ hay thật?”-“Thật, để anh đưa em đi bệnh viện, anh xin lỗi, vợ ơi…sẽ không sao đâu…”-“Không cần, anh đã có người khác, em cũng không muốn sống nữa…”Nàng thì thào.-“Không phải đâu, anh xin vợ, anh đùa thôi, tại anh muốn vợ ghen, anh thật ngu xuẩn…”Nàng cười hiền hòa, thiêm thiếp.Hắn khóc.Hắn sợ.Thật may, tới bệnh viện, bác sĩ khám, nói không cần rửa ruột, nếu thực sự bệnh nhân uống thuốc ngủ thì chỉ là lượng rất ít, ngủ lúc sẽ dậy.Hắn như trút được gánh nặng, từ đó không bao giờ dám làm vợ ghen nữa!!!…..Chuyện ban sáng…Cầm tập ảnh nóng của chồng trên tay, nàng nghẹn, ức tới tận cổ.-“Mẹ cha nhà nó, Cẩm, chú nói cho chị, con này là con nào, con nào mà dám láo thế…”-“Chị, chị bình tĩnh, cái này như hai bên tự nguyện ý sao ý ạ…”-“Đàn ông thích hoa thơm cỏ lạ chị xử sau, nhưng con nào to gan đi phá hạnh phúc gia đình người khác hả, mày điều tra ngay cho chị…”-“Nhỡ cô ta không biết đại ca có gia đình rồi thì sao ạ, theo em chỉ cần tra anh cả thôi ạ”-“Ô hay cái chú này, sao chú bênh nó thế…”-“Em…em…”-“Tao nhất định tự tay cho nó một bài học, dám động vào tấm thân trong sạch của chồng bà, mẹ, giết không tha…”Đúng là chị cả, cá tính ngang ngược không kém anh cả! Cẩm lâm vào tính thế tiến thoái lưỡng nan. Biết thế hắn đã chọn xừ con người mẫu nào ghép cho lành. Mà sợ chị không tin, đành phải lấy mặt con bé đang quen.Giờ hắn không làm thì chị ắt sẽ sai người khác làm.Mà giờ báo đại ca thì ăn đập là chắc.Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ còn cách khai thật với chị.Chị cả nghe xong, khẽ nhếch môi cười, ra lệnh:-“Được rồi, chú về đi, chị hứa chuyện này không liên quan tới chú, coi như chị bị lừa đi.”Đoạn, nàng sai người đi mua thuốc ngủ.Tới gần giờ chồng yêu đi làm về, rắc rắc ra nhà, rồi đập vỡ chiếc cốc, viết lá thư tuyệt mệnh, chấm chấm vài giọt nước làm nhòe mực! Xong xuôi, để xõa tóc một cách phờ phạc, mệt mỏi, rồi nuốt một viên thuốc, đợi địch! CHAP 72: NGOẠI TRUYỆN 3: GÀ CON ~LAN~Cuộc sống của chúng tôi trôi qua vẫn nhẹ nhàng như vậy.Trâm Anh nghe nói lấy chồng bên Mỹ, không về nhà nữa, tôi rất ít gặp cô ấy.Hai và Út Linh cưới nhau, Út Linh luôn miệng nói, em ấy chỉ cưới Hai vì cái giống trong bụng, nhưng tôi thấy nụ cười mãn nguyện trên môi Út khi nhìn Hai.Việt đã nói hết sự thật cho Tuyết Nhi, ba anh ấy nhiều năm nay đã giao hết công ty cho Hoàng Tú rồi biệt tăm ở nước ngoài, thực sự thì ba anh để lại tài sản một nửa cho anh, một nửa cho Tú.Nỗi hận trong lòng anh ấy, tôi biết từ lâu đã không còn. Tuyết Nhi lên làm tổng giám đốc của Golden Face, lo toan mọi việc lớn nhỏ.Đại Bàng Đen, xưa nay vẫn do Hai quản.Việc cần thiết anh mới ra mặt, nhưng dạo này anh ấy lười, cũng không ham hố dự án lớn, nên hầu hết thời gian anh đều ở nhà!Ở nhà làm gì?Còn làm gì nữa? Xây dựng chứ sao!Ngôi biệt thự chúng tôi đang ở kiến trúc kiên cố, nên xây thêm thì mất đẹp, Việt lại muốn có không gian rộng lớn cho con. Vì vậy, không còn cách nào khác, chúng tôi phải cho người vượt cái ao sau nhà.Một nửa ao, anh xây một cái hồ cá nhỏ, và một đầm thả sen.Một nửa ao, đủ xây cho con cái một thế giới riêng.Gần năm tháng thi công, chỉ có anh và thợ, tự tay anh ấy chọn sơn, gạch, đồ đạc, và khốn nạn nhất, là không cho tôi tham dự một cái gì hết, lấy lý do tôi mang bầu chứ…à mà quên mất, tôi đang có bầu, là một bé trai.Tôi nghĩ anh muốn tôi bất ngờ thì đúng hơn.Hôm đó, là ngày khánh thành, anh cầm tay tôi, dẫn vào khu của các con.Tôi đi hết từ ngạc nhiên này sang ngạc nhiên khác!Bốn tầng, tổng cộng chia chín phòng nhỏ, một phòng lớn. Phòng to nhất ấy anh đặt tên là phòng Gia Đình. Anh nói, mai sau chúng tôi sẽ cùng nhau chơi bời ở đó, Khu của các con với biệt thự của vợ chồng tôi cũng được nối thông bằng đường đi gắn rất nhiều những con thú bằng sứ trong các bộ phim hoạt hình.Mỗi phòng nhỏ một phong cách, trông rất ngộ nghĩnh, trời ạ, chồng tôi xây cho con tôi, sao tôi nhìn mà nước mắt rơm rớm. Tôi cố ý nói tránh:-“Anh xây không sợ thừa à, làm gì mà nhiều con tới thế?”-“Cứ xây đấy, ít thì cho mỗi đứa vài phòng!”Tôi dựa vào vai anh, nhìn ngắm công trình mồ hôi nước mắt, mỉm cười:-“Lẽ ra chồng nên làm kiến trúc sư!”Anh sướng:-“Vợ đánh giá chuẩn đấy!!!”…..Tôi nói ghét đẻ ở bệnh viện.Tôi ghét mùi ở bệnh viện, vả lại, tôi lạc gia đình bao nhiêu năm, cũng vì họ không cẩn thận trong công tác coi chừng trẻ sơ sinh. CHAP 72: NGOẠI TRUYỆN 3