Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Về đi anh… Nơi đây em vẫn đợi

Về đi anh… Nơi đây em vẫn đợi

Tác giả: Lan Rùa

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322513

Bình chọn: 8.00/10/251 lượt.

i một ngày mưa rả rích!Nàng đóng cửa tiệm, liệu hắn có bị ốm? Có làm sao? Suy nghĩ ấy khiến nàng khinh bỉ chính bản thân mình.Nàng quan tâm tới hắn ư? Nàng sao vậy? Sao nàng lại quan tâm tới người đàn ông khác, anh sẽ buồn lắm…Khẽ ngửa mặt lên, để những giọt nước mưa lạnh buốt gột rửa tâm trạng tội lỗi…‘Anh ta giống anh tới lạ kì…em không biết phải làm sao???’‘Việt, em xin lỗi…em sẽ không bao biện cho mình nữa, đừng buồn nhé, em sẽ không bao giờ nghĩ về anh ta nữa….’‘Vợ thật đáng chết phải không chồng???’‘Chồng ơi, vợ đợi lâu quá rồi…sao chồng vẫn chưa đem vợ đi theo…’‘’Nàng cúi đầu, tiếp tục những bước nặng nề. Người ta thấy mưa gió chạy thật nhanh, mua đồ che chắn.Nàng thì khác, cả người không cứ thế mà đi, mà còn đi thật chậm, chẳng phải làm thế này sẽ rất dễ bị cảm lạnh sao? Chẳng phải như này sẽ nhanh được gặp anh sao? CHAP 60: CHUYỆN VỀ VIỆT (3)Người nàng lạnh buốt, nhưng những ý nghĩ khiến tim nàng ấm.Đột nhiên không thấy nước chảy trên người…đã tạnh mưa rồi sao?‘Tạnh mưa rồi, vậy là anh còn không cho tôi cơ hội bị cảm lạnh, rốt cuộc trên đó, anh có con nào rồi, mà không muốn đón tôi đi đến thế??? Đồ chết tiệt, cứ đợi đấy, tôi mà gặp được tôi nhất định không tha…’Mang theo nỗi uất ức, khép đôi mắt cho nước chảy ngược vào trong, cứ thế mà đi…Lát sau, ngơ ngác nhìn, hóa ra trời vẫn mưa, chỉ là một chiếc ô từ lúc nào xuât hiện ngay trên mình.Trời tối, đèn đường mờ mờ, nhưng đủ để nàng nhận ra là anh ta, bộ comple ướt sũng từ bao giờ, người này thật ngốc, ngốc như Vịt vậy!Nước mắt chảy, chiếc ô bị nàng khước từ lặng lẽ rơi.-“Hôm nay tôi có cuộc họp…”-“Không phải giải thích, anh cũng về đi, đừng vì tôi mà bị ốm”-“Trừ khi em lên xe, không thì tôi cũng sẽ đi cùng em”-“Sao cứ nhất thiết phải thế? Anh làm ơn đi, cho tôi cuộc sống yêu bình!”-“Cuộc sống của em yên bình tới phát kinh, hằng ngày, từng giây từng tích tăc sống với một người không còn, ngu muội!”-“Anh im đi!”-“Hắn không xứng để em làm vậy.”-“Anh không có tư cách, anh ấy rất xứng, xứng hơn thế nhiều…”-“Xứng đếch gì, một người đàn ông tới bảo vệ vợ mình cũng không được, em xem, em cầu bao lần đòi hắn đón đi, hắn có đón không? ”-“Anh ấy bận việc thôi, giải quyết xong sẽ đón tôi”-“Em nằm mơ đi, có khi nó đang trên thiên đường rượu chè be bét với tiên nữ rồi cũng nên…em cứ như vậy ích gì, chi bằng tỉnh giấc đi…”Mưa mỗi lúc một to, nàng mệt, không muốn tranh cãi nhiều, toan quay đi thì bị bàn tay mạnh mẽ giữ lại, bờ môi bị môi ai đó bao phủ…Cơn tức giận khiến anh không làm chủ nổi mình, từng chút từng chút gặm nhấm, cắn xé…vị ngọt này, là thứ trong mơ anh cũng thèm khát.Nàng biết thế là sai, biết vậy…nhưng sao nó giống với hương vị của Việt quá, nó khiến đầu óc nàng mê man, không tài nào kiềm chế được.-“Cho tôi một cơ hội!”-“Việc đó là không được”-“Em đừng nói dối là em không có cảm xúc với tôi…”Nàng khựng người, cố gắng thay đổi tình thế:-“Có thể có, nếu có cũng chỉ là tôi coi anh là anh ấy…”Là người thay thế, đôi với kẻ cao ngạo như Hoàng Tú, việc này tất nhiên như nói đùa, nhưng tình cảm, trái tim thổn thức với nàng, khiến anh mất dần lý trí…-“Được, em coi tôi là gì cũng được, là Việt, là chó, là mèo…tùy em, miễn là em ở cạnh tôi…”-“Anh điên rồi.”Liếc thấy taxi, Lan toan vẫy bỏ chạy, nào có dễ vậy, rốt cuộc bị anh nhấc bổng, ném vào xe.Tú cũng không làm khó, chỉ là chở nàng về nhà.Ngày hôm sau, anh phải đi công tác nước ngoài giải quyết việc công ty, cũng không thể tới tiệm bánh.Nàng thở dài, mọi chuyện có lẽ chấm dứt tại đây, không còn anh, cũng không có người như anh nữa, nàng nên học cách sống can đảm. CHAP 61: KÍ ỨCĐó là những ngày tháng thê thảm…Nghe tin anh bị tai nạn, cô tưởng như mạng của mình cũng đi theo.Anh tỉnh dậy, không nhớ gì cả.Cô cố hết sức, nhưng rồi lại không muốn gắng gượng nữa, bởi lẽ anh của lúc đó tốt hơn, quan tâm cô hơn anh của quá khứ rất nhiều.Tiếc rằng, sự xuất hiện của người phụ nữ đó khiến Tuyết Nhi mất đi tất cả.Trước đây, một đêm bảy tám người đàn bà phục vụ anh, cũng không làm cô thấy đau bằng mấy tháng anh chỉ đeo đuổi một người như bây giờ.Ngụm rượu hòa nước mắt, sao đắng, sao chua chát…Cô đã từng nghĩ…anh của bây giờ tốt hơn, bởi anh của trước kia cùng cô lớn lên nhưng anh của trước kia không bao giờ dỗ dành cô, anh của trước kia chưa từng yêu chiều cô, anh của trước kia luôn bực tức khi cô đi cùng người khác, muốn giữ cô bên mình nhưng lại chưa từng dẫn cô đi chơi…Nhưng hình như cô đã nhầm thì phải, sự thật là thế? Hay là cô đã quên mất thứ gì đó quan trọng???Đó là những kí ức cô tưởng mình quên… Nhưng hôm nay, nó lại trở về, như một giấc mơ.Cô không còn nhớ mình và Tú quen biết nhau từ khi nào?Chỉ nhớ rằng, ngày ấy Tú là một cậu bé cực kì dễ thương, chỉ cần Tuyết Nhi muốn gì, Hoàng Tú sẽ cho.Cái thời bé tý tắm chung, cô gái ngốc ngếch chỉ vào anh, tò mò:-“Sao cậu có cái đó, tớ không có?”-“Cậu thích không, tớ cho…”-“Không, tò mò thôi…”…-“Tú, tớ bị cô giáo phạt, không có phiếu bé ngoan sẽ không được ba má thưởng…”-“Tớ sẽ cho cậu phiếu của tớ…”Cô biết mà!…-“Tú, chép bài cho tớ”-“Được!”-“Tú, đấm lưng cho tớ!”-“Được!”-