
…Với nàng, thứ ngọt ngào thuần khiết kia…chỉ là một món nợ nàng trả hắn…không hề có xúc cảm???Hắn bực mình bỏ đi…nàng ngồi lại, hôm nay không hiểu là ngày gì nữa, Trâm Anh từ xa đi tới, giọng bực mình:-“Tao không ngở mày là loại vậy…”-“???”-“Đừng giả đò nữa, tao trông thấy hết rồi…cả anh Việt và anh Lân, đều bị mày vờn…”-“Này, nói cho tử tế…”Cơn giận của Trâm Anh, không chỉ vì việc phát hiện cô gái trong lòng Việt là một đứa kém hơn cả bình thường…mà còn là những đè nén từ khi biết thân thế của mình…tất cả dồn hết lên cái tát trời giáng dành cho Lan…Nể mặt bạn mình còn làm dâu nhà nó, Lan thẳng thắn:-“Có gì từ từ nói, động chân động tay là không hay…”-“Tao không có gì để nói với mày cả…loại gái trơ trẽn…loại điếm…”Trâm Anh dơ tay…Bốp…Một phát nữa…-“Loại không cha không mẹ…đầu đường xó chợ…bẩn thỉu…”Điên…phải nói bây giờ thì không cần biết người trước mặt là con nhà ai, liên quan tới ai…ngay lúc cô ta vung tay ra nàng đã kịp giữ lại, sau đó cũng đáp trả cô ta một cái…Trâm Anh trước giờ được cưng như trứng nước, tất nhiên gặp chuyện vừa rồi, trong lòng không tránh khỏi uất hận…-“Sao? Chị là nể em còn là em chồng của bạn thân nhất của chị nhé…nếu không…hôm nay em không xong rồi…”Không ngờ Lan lại mạnh mẽ tới thế, khác hẳn bà chị dâu nhu mì của mình, cô cứng họng…trở nên yếu thế…may thay, liếc thấy ba từ xa, nhếch mép cười rồi nói thầm với Lan:-“Con điếm…cha mẹ mày đều là chó nên đẻ ra loại như mày…”-“Cô…”-“Sao…cả họ tộc nhà mày đều là loại không ra gì…tao đố…mày là cái con bán l…cho thiên hạ, lợi dụng trai…? Dám nữa không, tao thách…”-“Im miệng!”BỐP… Tiếc là nàng rơi vào bẫy quỷ! Đứa con gái đang láo toét tự dưng hiền lành, khóc lóc:-“Em xin chị, có gì từ từ nói…em xin lỗi, là em sai…”Ba cô bé đi tới, bộ mặt tức giận hầm hầm…chỉ thẳng vào Lan:-“Này cô, có gì thì những người văn hóa với nhau đừng động chân động tay…” CHAP 28: BA CỦA CON…BA ĐANG Ở NƠI ĐÂU? (3)-“Bác nên hỏi con gái bác trước…”-“Ba, là con sai, ba ạ, con khiến chị tức giận…ba đừng đổ lỗi cho chị…”-“Nó bị đánh nó còn xin lỗi cô, còn cô…tôi nghĩ cô nên xin lỗi con gái tôi…ngay lập tức…nếu không?”-“Nếu không thì sao?”Dưới sự đe dọa của ông, cô gái vẫn điềm tĩnh, đôi mắt mở to không có gì là sợ hãi…-“Cô quả thật…không biết phải trái…”-“Ba, thôi mà, mình vào nhà đi…đừng làm to chuyện…”Trâm Anh khẽ thơm lên cổ ba, ông Đức cười hiền từ…Vừa đi, cô vừa ngước nhìn ba…-“Ba, cõng con…”-“Được, con gái rượu…lên đây…”Sống mũi cô thấy cay…ba là tuyệt nhất…Trâm Anh thương ba nhất trên đời…nhưng …nếu ba biết…ba biết cô không là con gái ba…thì sẽ ra sao…-“Ba à?”-“Sao tiểu công chúa?”-“Ba sẽ luôn làm ba của con chứ?”-“Hỏi hâm, ba không là ba của con thì ai là ba của con?”-“Ba thương con nhất không?”-“Biết rồi còn hỏi?”-“Ba sẽ thương con mãi mãi chứ…”-“Mãi mãi…”-“Thật nhé!”-“Thật!”-“Ba thề đi…”-“Ba thề…”Một cảm giác bình an lan tỏa…cô ngủ trên lưng ba…giống như con mèo lười…lưng ba, thật rộng lớn, thật vững chãi…Xa xa, có một người con gái chứng kiến cảnh tượng ấy…quả là cảm động tới lòng người…một giọt lệt khẽ lăn dài…Ba? Ba của con…thực sự ba đang ở đâu? Ba có còn trên thế gian này không? Nếu có, ba sẽ thương con như ông ấy thương con gái chứ????Ba à…con nhớ ba lắm…cả mẹ nữa…hai người có nhớ con không??? Hai người là lạc mất con, hay là không cần con nữa… CHAP 29: TÔI LÀ…RẤT…RẤT…RẤT…THÍCH EM-“Anh…em muốn gặp anh chút…”-“Được!”-“Chuyện vừa nãy anh có nói…”-“Không cần gấp gáp…em cứ từ từ suy nghĩ…”-“Có nghĩ thêm thì cũng vậy…em xin lỗi…”Gương mặt Lân trùng xuống, cố hỏi:-“Anh, có điểm nào không tốt?”-“Không, anh rất hoàn hảo, rất tuyệt vời…chỉ có điều…”-“???”-“Thực sự…có một người…em…em…rất thích!!!”Anh nhìn nàng, quả thật là một người con gái rất thẳng thắn…Ước chi cái người đó là anh…Tất nhiên, anh không phải là người không hiểu chuyện:-“Anh biết rồi…nhưng nếu em thay đổi ý định…có thể liên lạc cho anh bất cứ lúc nào…”-“Phải xem lúc đó anh có người yêu chưa chứ?”Nàng đùa…-“Ừ…”Lúc nàng quay người bước đi, anh gọi với:-“Lan này…”-“Sao anh?”-“Tặng anh một món quà được không?”-“Cũng được, nếu em có khả năng…”-“Em thừa khả năng…”Nói rồi, anh khẽ tiến tới, ôm nàng thật chặt, sau đó vội vàng bỏ ra, giải thích:-“Đừng bực nhé, lần duy nhất đó, anh hứa…”Nàng có hơi bất ngờ, nhưng cũng mỉm cười dịu hiền…Nếu Việt được chứng kiến tường tận cảnh này, có lẽ hắn đã sướng phát điên, tuy nhiên, ở tầm nhìn của hắn, chỉ thấy hình mà không thấy tiếng, nàng trông chả có vẻ gì là đau khổ khó chịu cả…Hắn bực…Lúc Lân đi ra, hắn có hỏi bâng quơ:-“Thành công rồi hả?”-“Theo ông thì sao…”Câu nói lửng lơ của tên đó khiến Việt rối, đứng ngồi không yên…nhưng theo sự quan sát của hắn,…ôm nhau tình tứ thế kia…thì tới 99.99% là…nàng đã nhận lời…Ý nghĩ đó khiến hắn đau lòng…buồn…Hai tiếng ngồi máy bay…Một tiếng ngồi xe…Nàng và hắn, không nói với nhau câu nào…Là hắn ép nàng về luôn…Một ngày di chuyển nhiều như vậy…nàng ngủ từ lúc nào…Khẽ khàng tháo dây bảo hiểm, bế nàng lên phòng…Tới giường, hắn lại không nỡ…không nỡ để nàng rời vòng tay hắn…Hắn ngồi đó, cứ thế ôm chặt người con gái mà mình rất mực th