pacman, rainbows, and roller s
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210061

Bình chọn: 8.5.00/10/1006 lượt.

ọi người đến thay chăn gối đi!

– Vâng.

Màn hình máy tính đang thu về hình ảnh từ party… Khang tua đến lúc cậu ra khỏi bữa tiệc… Nếu không phải Davinci nói quá lên là có động đất thì Khang chẳng muốn xem lại cảnh lúc ấy tí nào… Nhìn Davinci quá thân mật với người con gái của cậu trong khi Băng cố chống cự… Khang chỉ muốn đập tan cái màn hình ra… hai tay cậu siết chặt lại… Nhưng Khang kiên nhẫn đợi đến cái sự cố như Davinci nói… Mọi thứ bắt đầu hỗn loạn, người hét rú lên, hoảng hốt chạy. Khang nhíu mày… rồi bỗng đập tay cái rầm xuống bàn.

– Sheeply! Ngươi biến vào xó nào rồi!!!

Mọi chuyện to nhỏ trong khu biệt thự quản lý của Khang luôn báo cho cậu. Vậy mà chuyện nghiêm trọng thế này đến giờ Khang mới hay thì thật không thể bỏ qua được. Khang rút di động… Số máy đầu bên kia không liên lạc được… Khang thấy người đang nóng lên, cơn giận bốc ngùn ngụt.

Rầm……!!!!!!

CHAP 17

[17'>

Cửa phòng ngủ của Sheeply – quản lý của Khang mở choang.

Tay quản lý giật mình tỉnh giấc khi đang ngủ vật vờ trên ghế tựa.

– Cậu chủ…

– Tao tưởng mày chết ở xó nào rồi???

Nhìn vẻ giận dữ của Khang, Sheeply đoán được cậu chủ đã biết hết tình hình.

– Sự cố xảy ra quá đột ngột ngoài dự tính. Em đã xử lí xong nhưng hiện chưa tìm hiểu được nguyên nhân ạ.

– Chuyện nghiêm trọng vậy sao mày không báo cho tao? Mày không coi tao ra gì nữa phải không?

– Em xin lỗi… vì cậu chủ đã dặn nếu tự giải quyết được thì không cần báo nhưng…

– Câm miệng! Vậy tại sao mày không nghe điện thoại? – Khang ngày càng tức giận, chỉ chút nữa thì có thể cho tay quản lý một trận nhừ tử.

– Cậu chủ… có thể hạ giọng không… trong phòng còn có người đang ngủ…

Khang nhíu mày… Chợt nghe tiếng cựa người… Khang quay đầu nhìn… Trên giường kê ở một góc phòng, Băng đang cuộn người ngủ ngon lành, mặc áo sơ mi của tay quản lý và đắp chiếc vest đen dài của hắn luôn…

Khuôn mặt đang biến sắc của Khang… hai tay siết lại kêu răng rắc… nhưng, cậu quay lại nhìn tay quản lý với một vẻ cố thản nhiên và giọng nói cố nhẹ nhàng:

– Sao cô ta ở đây? Không phải tao đã bán rồi sao?

– Vì xảy ra sự cố nên Davinci Uyliam chưa đưa theo được.

– Vậy là cả tối cô ta ngủ trên giường mày? Mày… đã làm gì cô ta rồi?

Sheeply khẽ liếc nhìn Hải Băng trên chiếc giường, suy nghĩ chạy đi rất nhanh trong đầu.

– Quả thực… khi một cô gái hấp dẫn đến thế ngủ không biết trời đất là gì trên giường mình thì… bất kì một thằng đàn ông nào…

– Tao hỏi mày là đã làm gì??? -Khang gần như gầm lên khi nghe cái cách nói vòng vèo của Sheeply.

– Sao cậu chủ quan tâm? Chẳng phải cậu đã bán cho Davinci rồi sao? Qua tay em trước rồi mới đến Davinci thì cũng có sao.

Chat!!!!!!!

Một cái tát làm mặt tay quản lý quay phắt 90 độ, hắn lại nhìn thẳng vào Chấn Khang.

– Cậu chủ khó chịu gì chứ? Món đồ cậu chủ vứt đi… nhưng đối với em, đó là một viên ngọc vô giá. Nếu em có được…

– Im miệng! Tao không muốn nghe thêm gì cả. Tao chỉ cần biết một điều… bàn tay mày… đã chạm vào cô ta chưa???

Cạch! Họng súng chĩa thẳng vào đầu tay quản lý… Hắn cố giữ bình tĩnh nhìn họng súng.

– Cậu tức giận vậy là vì điều gì? Nếu tối qua Davinci đưa cô ấy đi… cậu đã tưởng tượng ra được… hình ảnh… trong khách sạn… cũng với cô gái kia… Khi…

Xạch xạch!… Khẩu súng vừa được lên đạn và ngón tay Khang đang ghì lấy cò súng… Khang nghiến chặt răng và mắt nhìn tên quản lý với cái nhìn như có hàng vạn những mũi tên lao tới…

Sheeply đã nghẹn họng và mắt căng ra nhìn ngón tay cậu chủ đặt ở cò súng… đang kéo dần… dần… Và…

– Ồn quá…

Không khí như loãng ra sau khi một giọng nói trong veo vang lên… Khang cùng tay quản lý… quay đầu…

Băng đang ngồi trên giường… chớp chớp mắt nhìn. Cô hoàn toàn không tỏ thái độ gì khi thấy có mặt Khang, ngay cả cây súng trên tay Khang đang chĩa về phía tay quản lý… Rất bình thản như chẳng có chuyện gì, Băng liếc đi nhìn quản lý của Khang:

– Đói nữa…

Khang đã hạ tay xuống, quay đi chỗ khác.

– Cậu chủ nên về phòng. Nếu ngài Davinci đến, em sẽ tận tay giao cô ấy nguyên vẹn để cuộc trao đổi không bị phá hỏng.

Không muốn nói thêm gì, đúng hơn là không muốn nhìn Băng lần nữa, Chấn Khang bước ra cửa không suy nghĩ. Cùng lúc tay quản lý lấy miếng bánh từ tủ lạnh đem lại giường.

– Chỉ còn ít bánh ngọt thôi. Vì đói quá nên em không ngủ được nữa sao? – Không quan tâm tới giọng nói thân mật và đầy lo lắng đã thay đổi đột ngột của Sheeply, Băng nhận lấy miếng bánh và ăn.

Khang dừng chân ở cửa, thấy có gì đó khó chịu dâng lên khi nghe cái điệu quan tâm của tay quản lý.

– Ăn từ từ thôi… nghẹn bây giờ. Anh lấy nước ấm cho em nhé… – Tay Sheeply vuốt nhẹ lên tóc Băng, cử chỉ dịu dàng và âu yếm vô cùng…

Ngay tức khắc, tên quản lý bị túm lấy cổ áo và xô mạnh xuống đất… Khang đã không thể bình tĩnh thêm khi nhìn cái cảnh tượng ấy… Cậu nhìn Băng, cô chẳng để ý ai bị ngã và có xung đột gì xảy ra… điều cô quan tâm là… miếng bánh rất ngon.

– Cái vẻ bình thản ấy là sao? Sao có thể bình thản khi tay thằng đàn ông đang chạm vào mình hả? Ta đã nói là sẽ rất khó chịu khi kẻ khác chạm vào em mà…

Giọng Khang gắt lên… nhưng Băng vẫn cắn bán