Pair of Vintage Old School Fru
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328633

Bình chọn: 8.5.00/10/863 lượt.

!

Đúng như An nói, Băng chơi chán rồi lại ăn. Việc tập trung làm gì đó khiến Băng rất nhanh đói. Nhưng thường thì phòng Chấn Nam luôn có sẵn một khay thức ăn nhẹ (do cậu yêu cầu). Băng ăn chậm rãi và ngon lành. Băng thường làm việc chậm rãi, không coi thời gian là một thứ quan trọng. Ăn xong đĩa bánh, còn lại cốc sữa nóng, Băng định giơ tay lấy. Bỗng một suy nghĩ lóe lên trong đầu. Băng nhớ đến một người…

Cánh cửa phòng 102 khép lại. Tay quản lý từ đâu đó bước ra, mắt chăm chăm vào khay đựng cốc sữa nóng trên bàn.

– Cô gái này chắc hẳn là do ông chủ mang về ba năm trước. Thật không-hề-tầm-thường!!

Tay quản lý nhìn lên phía cửa sổ lớn, nơi Chấn Phong vẫn ngồi nghe nhạc.

– Em chắc là ông chủ muốn điều gì đó hơn là tìm người thừa kế bằng cô gái này. Đương nhiên em biết, dù là tính toán gì của ông chủ cũng không ảnh hưởng đến cậu. Cô gái ấy đẹp cỡ nào… cũng không thể làm cậu thay đổi, không bao giờ!!! – Tay quản lý tiến lại phía bàn, tay hắn đưa ra chạm vào cốc sữa – Còn… ý định của cô gái này…

Hắn bỗng trợn tròn mắt. Chiếc cốc đựng sữa bằng thủy tinh đang méo đi, sữa bốc hơi và sôi lên. Trong giây lát, thủy tinh tan chảy vào sữa tràn lênh láng khắp khay đựng. Tay quản lý rụt tay lại, quay ra nhìn cậu chủ. Phong vẫn dựa tường, tai vẫn nghe mp3. Nhưng đôi mắt cậu nhìn xoáy vào chiếc cửa sổ màu bạc… như vô hồn…

– Em hiểu rồi. Người đầu tiên sập bẫy là… cậu Ba!!!

10 giờ đêm.

Nam từ phòng tắm bước ra. Cởi trần. Tay cầm chiếc khăn tắm lau đầu. Vào phòng ngủ của mình, Nam thấy Băng đang gục đầu trên bàn ngủ. Chiếc bàn có lồng chú chim Palila. Chú chim đứng yên trên thanh sắt, không phải đang ngủ mà đưa qua đưa lại chiếc cổ bé xíu và mắt… dán vào khuôn mặt Hải Băng. Băng đang ngủ ngon lành, chiếc váy ngủ trắng mỏng tang. Trong tình cảnh này, không người đàn ông nào không xao động. Đây không phải lần đầu tiên Nam thấy Băng ngủ như thế này, nhưng cậu vẫn không thể điều khiển cho tim mình đập chậm hơn. Nam đưa tay vuốt lên tóc Băng, mắt chăm chú nhìn vào từng đường nét trên khuôn mặt thánh thiện ấy.

– Palila. Mày cũng “say” phải không? Đừng có suy nghĩ xấu xa đấy! Cô gái này… là của ta!

Nam với tay lấy chiếc khăn đỏ, trùm lên chiếc lồng chim.

– Không được nhìn nữa! Ngủ đi!

Nam bế người con gái ấy lên và đặt vào giường mình, nhẹ nhàng lấy chăn đắp cho Băng. Băng ngủ ngon lành, không hề hay biết đến người con trai đang ở ngay bên cạnh mình. Nam đứng như chết lặng đi, mắt không rời khuôn mặt Băng. Nó thành thói quen của cậu tự bao giờ, chính cậu cũng không nhận ra.

12 giờ đêm. Nam vào phòng thí nghiệm. Không phải để chế tạo thêm loại chất độc nào mà là để nghiên cứu về căn bệnh Smith-agen. Nam muốn chế tạo ra thuốc chữa dù biết là rất khó khăn. Hàng trăm nhà khoa học đã và đang làm chuyện này nhưng chưa ai có kết quả khả quan. Nam không dám chắc mình sẽ thành công nhưng cậu nuôi hy vọng. Ba năm ở bên cạnh Băng, suy nghĩ về điều kiện đặt ra của cha đã không còn nữa. Thay vào đó, Nam muốn là người bảo vệ và đảm bảo cho sự sống của Hải Băng – người con gái cậu yêu.

7 giờ sáng. Phòng ăn khu A.

– Chúc cậu chủ một ngày tốt lành!

– Cảm ơn. Chúc các em một ngày tốt lành.

Nam kéo ghế cho Băng ngồi rồi ngồi sang ghế bên cạnh. Cô quản gia cùng đám giúp việc nhìn Băng bằng những ánh mắt khó chịu. Băng khoác chiếc áo sơ mi của Nam, chẳng để ý chuyện gì khác ngoài việc chậm rãi thưởng thức bữa sáng. Chấn Nam không ăn được mấy miếng. Cậu dành gần hết thời gian cắt nhỏ thức ăn bằng dao dĩa và gắp thức ăn cho Băng. Cậu cũng thích chống tay nhìn Băng ăn chậm rãi vào ngon lành.

CHAP 6

[6'>

Nam đẩy cốc sữa của mình lại trước mặt Băng, rồi lại im lặng nhìn cô tiếp tục ăn. Băng không để tâm ánh nhìn bực bội của Kiều Như, cả sự quan tâm dịu dàng hết sức của Nam. Cô chỉ quan tâm đến bữa ăn của mình một cách hoàn toàn bình thản.

– Trùng hợp nhỉ? Hôm nay người đẹp cũng sang đây ăn sáng sao?

Chấn Khang bước vào phòng ăn, vẫn cái vẻ ngông nghênh hằng ngày. Cả đám giúp việc cúi rạp người xuống:

– Chúc cậu chủ một…

– Im đi!

Khang kéo ghế, ngồi xuống đối diện với Băng. Cậu cầm dao và dĩa chuẩn bị ăn nhưng mắt vẫn không rời khuôn mặt cô.

– Lâu lắm mới thấy mày đem “đồ quý” ra khỏi phòng đấy, em trai. Cũng lâu lắm rồi ta mới được gặp người đẹp nhỉ? Ta chắc là em chưa quên ta? Em ngày càng đẹp hơn đấy.

Đáp lại mấy lời chào của Khang chỉ là sự im lặng. Băng vẫn thản nhiên ăn và ăn, từng miếng rồi lại từng miếng

– Sao lại phớt lờ ta như thế? – Khang chợt thấy chiếc áo sơ mi Băng đang mặc, cậu cười nửa miệng – Nằm cạnh Chấn Nam đêm qua, chắc người đẹp ngủ rất ngon?

– Anh Cả! Đủ rồi đấy!

– Anh không nói với mày. Đừng có chen vào.

Cheng!!!

Chiếc thìa đập xuống đĩa ăn, Băng cầm lấy giấy lau miệng rồi đẩy ghế đứng dậy… Không liếc nhìn Chấn Khang lấy một lần, Băng cứ thế bước ra khỏi bàn ăn. Nam cũng đứng dậy, dừng luôn bữa sáng.

– Em làm ta bực mình đấy, người đẹp! – Mặt Chấn Khang tối sầm lại.

Băng chợt dừng chân và hơi quay đầu lại phía bàn.

– Đêm qua… ngủ ngon. Bữa sáng… rất không ngon!

Chân Băng bước tiếp cho đến khi ra