XtGem Forum catalog
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328500

Bình chọn: 7.5.00/10/850 lượt.

sách sao? Ba ra thư viện công cộng mượn vài cuốn truyện cổ tích nhé?

– Không cần đâu ạ.

– Vậy vài cuốn về khoa học?

– Dạ không cần, con đọc hết sách ngoài thư viện ấy rồi.

– Vậy sao? Ba thật vô tâm. Không biết con gái ba thông minh đến thế. Hôm nay cô giáo gọi cho ba, bảo con ở lớp quá xuất sắc, cô muốn con chuyển lên cấp trung học cho vừa tầm. Con đã tự học tất cả sao?

– Ba ồn quá! Con đang đọc sách mà.

– Ôi… con gái tám tuổi của ba… Ba ôm cái nào…

– Con ngạt thở mất!

– Lớn lên con sẽ thông minh như mẹ con.

– Không phải như ba sao?

– À… cả ba nữa… hahaha…”

“- Băng này… Ba yêu con lắm.

– Ba sến quá!

– Ba rất rất yêu con, ba cũng rất yêu mẹ.

– Ba gặp chuyện gì à?

– Ba có thể… sẽ phải đến một nơi rất xa…

– Ba xuất cảnh sao?

– Không, là đến một nơi… nơi có mẹ con…

– Ba… nói… gì vậy?

– Con gái rất hiểu chuyện nên ba mới nói. Con cũng biết phải không? Công việc ba làm vô cùng nguy hiểm.

– Ba muốn bỏ con sao?

– Không! Không phải! Ba muốn ôm con mãi mãi… Nhưng ba cũng phải có trách nhiệm với việc mình làm.

– Ba quên là mẹ đã ra đi thế nào à?

– Ba không quên!

– Vậy ba đã quên lời hứa của chúng ta? Đến bờ biển xây một ngôi nhà gỗ nhỏ. Con tin là mẹ cũng đang đợi chúng ta ở đó.

– Ba xin lỗi. Xin lỗi con gái… Ba chưa bao giờ giữ được lời hứa… với bất kì ai…

– Vậy giờ ba thử làm thế đi!

– Ba yêu con nhưng ba không thể rũ bỏ tất cả…

– Ba mẹ rất ích kỉ…

– Ba xin lỗi… Bây giờ ba phải đi rồi. Con gái ngủ ngon nhé!

– Sáng mai tỉnh dậy… có phải con sẽ không thấy ba nữa?

– Ba… nhớ mẹ con lắm… Có lẽ ba sẽ gặp được mẹ. Ngủ ngon, con yêu.

– Con… yêu ba… yêu… cả mẹ nữa!

– Ba mẹ không muốn thấy con khóc phải không? Lúc trước, ba mẹ chắc mỏi mệt nhiều, còn bây giờ, có lẽ hai người đang hạnh phúc lắm, phải không? Dù chỉ còn mình con trên thế giới này, con cũng sẽ không khóc. Sẽ có một ngày, con thực hiện được ước mơ của ba mẹ… sẽ có một ngày…”

Băng bừng tỉnh, mồ hôi lấm tấm trên trán. Thỉnh thoảng những kí ức lại hiện về trong giấc mơ, những kí ức cô bé không thể quên nhưng cũng không hề muốn nhớ… Ngồi dậy, cô bé đưa mắt nhìn xung quanh, không thắc mắc là phòng ngủ của ai, cũng không tự hỏi sao mình lại ở đây. Hải Băng định xuống giường thì thấy tay mình vướng phải kim truyền. Cô bé dùng tay kia giật mũi kim ra rồi đứng lên ra khỏi giường. Băng thấy đầu óc hơi choáng váng, sờ tay lên trán thì nhận ra vết thương. Chẳng có gì đáng quan tâm cả. Băng đứng giữa căn phòng, đồ đạc trong phòng vô cùng ngăn nắp và sang trọng. Bỗng, có tiếng động phía sau, cô bé quay lại và thấy trên bàn có một chú chim đuôi dài sặc sỡ bị nhốt trong lồng. Cô bé tiến lại phía bàn, cúi xuống nhìn con chim. Con chim đứng yên một chỗ, hơi nghiêng đầu nhìn cô bé… Băng đưa ngón tay vào trong lồng, khẽ vuốt nhẹ lên bộ lông mượt óng của chú chim. Nó cũng gại gại cái đầu bé xíu vào ngón tay Băng, tỏ vẻ thích thú.

– Ta rất vui… khi thấy em thích nó.

Băng ngẩng đầu, nhìn ra cửa. Lâm Chấn Nam đang bước vào.

– Đây là món quà ta đặc biệt chuẩn bị cho em. Chú chim Palila này giờ rất hiếm, chỉ còn vài chục con ở đảo Hanai. Ta nghĩ là em sẽ thích.

Nam đứng trước mặt Băng, vẫn lịch sự như thường ngày.

– Vết thương của em mất khá nhiều máu, nhưng giờ chỉ cần nghỉ ngơi và ăn bù là ổn.

Nam rút chiếc khăn tay từ túi ra, đưa lên thấm mô hôi trên trán cho cô bé, vô cùng nhẹ nhàng.

– Còn giờ, ta nghĩ em nên ngủ thêm giấc nữa vì mới 5 giờ sáng thôi. Ta sẽ cho người nấu cháo trước lúc em dậy.

7 giờ sáng.

Nam ngồi sẵn trong phòng chờ cô quản gia cùng vài người làm, tranh thủ đọc lướt qua vài trang sách.

– Mừng cậu chủ đã về!!!

Nam gấp quyển sách đang đọc dở lại, ngẩng đầu lên, hai tay đan vào nhau đặt trên bàn.

– Không cần giữ lễ. Nửa tháng ta không ở nhà, mọi chuyện vẫn ổn chứ, Kiều Như?

– Dạ… vẫn ổn ạ.

– Kể cả chuyện tối qua?

– Dạ?

– Ta chắc em không được thông báo khi ta về. Tối qua mọi người ngủ lúc mấy giờ?

– Cậu Ba… 10 giờ ạ.

– Và sáng nay em không nhận ra điều gì bất thường?

Như bỗng thấy lúng túng vì cách tra hỏi mục đích không rõ ràng của cậu chủ. Trước khi được gọi đến, Như đã cảm thấy bất an vì không tìm được Hải Băng.

– Cậu Ba. Thực ra, sáng nay dậy, em đã không thấy cô bé ấy đâu cả.

– Ý em là em không hề hay biết về chuyện xảy ra đêm qua?

– Chuyện… gì cơ ạ?

– Ta trở về và thấy cô bé mà ta nhờ em quan tâm đang nằm giữa hành lang với một vết thương chưa cầm được máu.

Như trợn tròn mắt, giật thót

– Sao… sao có chuyện đó được…

– Em thật sự không biết gì sao?

– Em không biết, không biết thật mà cậu Ba.

– Vậy là em đi ngủ mà không kiểm tra xem trong phòng đã đủ người hay chưa?

– Em…

– Nói đi! Lí do có vết thương đó.

– Nhưng em không biết…

– Ta đang hỏi đến suy đoán của em. Em nghĩ vì sao cô bé ấy lại bị thương, nằm ngoài hành lang trong lúc em và tất cả người làm có lẽ đang ngủ ngon trên giường?

– Em xin lỗi vì đã sơ xuất. Nhưng cô bé cũng không phải trẻ lên ba, cả ngày chẳng làm việc gì, cũng chẳng nghe lời em. Có khi nào cô bé bỏ ra ngoài và… không may… trượt chân ngã.

– Nếu trượt chân, người ta sẽ ngã về phía