
u lợi ích lớn – trước mắt chính là… tránh xa cô ta. Lễ cưới sẽ được tổ chức vào thứ bảy này ở ngoại thành. Ông chủ đã thuê hơn 100 nhân công để lo liệu mọi chuyện nên chắc bữa tiệc cũng không đơn giản chút nào… – Phong để tay quản lý nói một mình, đến mắt cũng không thèm mở, tựa hồ những lời hắn nói còn không bằng gió thoảng qua tai cậu…
– Anh Phong! – Chi sung sướng gọi ngay khi vừa bước vào phòng 102. Cô cũng không hiểu vì sao có thể đồng ý lấy một người thậm chí chưa từng mở miệng nói với mình một câu nào. Vậy mới biết thế nào là sức mạnh của “tình yêu sét đánh”. Cô đã từng vô cùng tự tin dù phải đứng trước bất kì người đàn ông nào. Nhưng khi gặp Phong, Chi đã không còn giữ được dáng vẻ tự tin đó nữa. Cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người quá xa, cô sợ khoảng cách đó sẽ khiến cô chẳng bao giờ có được Phong. Và giờ thì cơ hội làm “vợ hợp pháp” của Phong đã đến. Có lẽ quá đột ngột, bất ngờ và hơi… vô lý nhưng Chi không thể không nắm lấy nó. Cô sợ không có cơ hội thứ hai.
– Em nghĩ đã có người thông báo về lễ cưới cho anh rồi nhưng em vẫn muốn tự mình nói ra… Cha bảo em chỉ cần lên kế hoạch và lo vụ khách mời, tiền tổ chức cha sẽ lo hết. Cha bảo đó là… ý của anh.
– Chúng ta sẽ… kết hôn ở thánh đường, chỉ có anh và em, có cha xứ chứng giám. Đã hơn 1000 lần em tưởng tượng cảnh ấy trong mơ, không ngờ rằng cuối cùng giấc mơ đó cũng trở thành sự thật. Và càng không ngờ, người thực hiện nó cùng em… lại là anh – Chi khẽ mỉm cười – Sau đó sẽ có một party lớn ở ngoại ô. Em biết anh không thích những nơi ồn ào nhưng cả cha anh lẫn cha em đều muốn đám cưới phải thật linh đình…
– Anh à, em không biết anh cảm thấy thế nào nhưng em thì… vui lắm… sợ nữa! Ngày đó càng đến gần, bên cạnh niềm vui, nỗi sợ trong em ngày càng lớn. Em sợ tất cả chỉ là giấc mơ… em sợ nếu tỉnh dậy sẽ không còn cơ hội ở bên anh nữa… vì vậy, nếu đây là mơ thì hãy cho em mơ đến cùng, đừng để em thức giấc quá sớm anh nhé! Tình cảm của em hoàn toàn chân thành và nghiêm túc… chỉ cần vừa nghĩ đến anh tim em đã đập rộn ràng… chỉ cần nhớ đến anh em đã có thể cười cả ngày… – Chi cười – Dù vậy, em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần làm một người vợ tốt lắm đâu…
– Gặp lại nhau vào… ngày cưới, anh nhé, ngày mà anh sẽ mãi mãi thuộc về em, chỉ riêng mình em thôi… Em … Hoàng Yến Chi này… sẽ không-bao-giờ buông tay anh ra đâu.
Cuộc sống luôn có nhiều thay đổi và những sự ràng buộc… Đôi khi con người phải thay đổi vì những ràng buộc ấy… Đôi khi con người vì sự ràng buộc… nên không thể thay đổi… Như câu chuyện về quyền lực và tình yêu… rốt cuộc thì, những thay đổi và ràng buộc của cuộc sống nhiều tham vọng vô đáy của con người… hay cái gọi là tình yêu trong trái tim sẽ chiến thắng???… Không gì là không thể!!!
Thứ 7. Ngày cưới.
– Cậu chủ, sắp đến giờ rồi. Xe đang ở ngoài, cô dâu đang đợi cậu ở thánh đường…
Tay quản lý đặt một hộp to đựng bộ vest trắng lịch lãm xuống bàn, quay người bước về phía cửa. Một lúc sau… Phong rời khỏi bệ cửa sổ… lại gần chiếc bàn, lấy chiếc áo khoác trắng vắt lên thành ghế, mặc vào và kéo khóa cao cổ – che gần hết chiếc tai phone. Cậu kéo ngăn kéo, lấy chiếc mũ lưỡi trai đen đội sụp xuống. Phong không hề có ý định để kẻ khác nhìn thấy mặt mình – dù cho hôm nay cậu là chú rể đi chăng nữa…. 5 phút sau, Phong lặng lẽ rời khỏi phòng.
Chấn Khang đang khuy lại tay áo, chuẩn bị ra khỏi nhà đến bữa tiệc.
– Nếu cái sự kiện đình đám này không có nhiều máy quay, phóng viên và cả tay Davinci ấy, ta vẫn có ý định mang em đi cùng đấy, người đẹp! – Khang liếc mắt nhìn Băng… cô đang ngồi dưới sàn mân mê bộ xếp hình khổ lớn.
Quản lý của Chấn Khang đã tìm ra cách khiến Băng ngoan ngoãn ngồi một chỗ không chạy lung tung: cho cô chơi… xếp hình.
– Nhưng có lẽ để yên em trong lồng và đặt cái lồng ấy trong thế giới của riêng ta sẽ an toàn hơn. Chỉ cần mang em ra hóng nắng một chút thôi thì lũ chó săn sẽ đánh hơi thấy liền. Có lẽ hơi ích kỉ nhưng… em – là – của – ta!
Khang kéo cravat lên, ngắm mình trong gương lần cuối rồi tiến lại phía Băng, cúi người:
– Không dẫn người tình đi theo thật khó chịu… 10 ngày nay ta không nếm qua người phụ nữ nào, tất cả là vì em. Không phải em cần chịu trách nhiệm sao? – Khang ngồi hẳn xuống cạnh Băng, đưa tay lên xoay cằm cô lại – Lúc nào ta cũng chủ động, sao lần này em không thử xem?
Khang giữ nguyên tư thế chờ Băng. Cuối cùng, cô gạt tay cậu xuống, quay lại với bộ xếp hình dưới sàn, buông một chữ trước khi tiếp tục:
– Bận!
Khang bật cười trong cổ họng:
– Cứ thế này… ta sẽ chán em sớm thôi! – Cậu cúi xuống đặt môi lên má Băng rồi đứng dậy.
– Đi đây, người đẹp. Đừng nhớ ta quá đấy nhé!
Cửa phòng Khang không được đóng kín mà chỉ khép hờ… và Chấn Phong, sau một cái liếc tưởng như vô tình… vừa quay mặt đi. Trong một giây, hàng mi rợp cụp nhẹ, hàng ngàn mũi tên như xuyên không đâm thẳng vào trái tim cậu. Nhói! Chỉ một giây thôi, Chấn Phong tiếp tục bước…
Băng một mình trong phòng với hàng trăm mảnh ghép lộn xộn. Cô dừng tập trung suy nghĩ trong giây lát. Hôm nay sẽ không có nhiều người ở nhà và cô cần tìm hiểu một chuyệ