Snack's 1967
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210924

Bình chọn: 7.00/10/1092 lượt.

hưng lại như cứa vào tim cậu.

– Em… làm … tim tôi… đau…

Phong quay người, bước đi ngược hướng với Băng. Bước tiếp bước nối dài khoảng cách, một bức tường vô hình ngăn cách hai người thành hai thế giới tách biệt nhau…

Đã có ai từng nghĩ… trong thế giới của thay đổi, của ràng buộc, của tham vọng… tình yêu sẽ chiến thắng tất cả? Có thể sao? Đôi khi… tình yêu… chỉ là những nỗi đau dài…

Một tiếng sau đám cưới… giữa bóng tối…

Phong ngồi dựa vào khung cửa sổ lớn…

Tình cảm ấy… bắt đầu từ khi nào nhỉ?

Khi cậu nhìn thấy người con gái ấy trong bữa tiệc, bước xuống với chiếc váy trắng như thiên thần…

Khi những ngón tay dịu dàng ấy khẽ chạm vào cậu lúc cậu đang nổi cơn điên… làm trái tim cậu lệch nhịp… làm màu mắt đỏ nhạt dần…

Khi bàn tay ấy ôm lấy cậu… hay khi những giọt nước mắt lăn dài trên má… khẽ chạm vào da thịt cậu???

Phong không rõ… Nhưng giờ đây con tim cậu đã rõ ràng một điều: Muốn người con gái ấy được an toàn!

Là tình yêu sao?… Có lẽ!

Khẽ động đậy bàn tay… chợt… mắt Phong bắt gặp một tia sáng… phát ra từ… ngón áp út… Chiếc nhẫn cưới! Dù đối với Phong nó chẳng là gì nhưng rõ ràng nó là sự ràng buộc không thể chối bỏ. Lâm Chấn Đông muốn Phong đối xử tốt với Yến Chi – hoặc ít nhất cũng phải khiến cô không thể phản bội lại gia đình chồng. Vợ – chồng? Phong thậm chí còn không thể định nghĩa được hai từ này…

5 giờ chiều.

Trong bộ váy dạ tiệc màu tím vô cùng quyến rũ, Yến Chi bước vào phòng 102. Thoáng thấy Phong, cô chạy đến ôm chầm lấy. Ôm rất chặt, như sợ có ai sẽ cướp mất Phong đi vậy.

– Từ giờ trở đi… anh là của em… mãi mãi!

Phong đẩy nhẹ Chi ra nhưng cô càng ôm chặt hơn nên Phong liền đứng yên bất động.

– Xin anh… để thế này chút nữa thôi, để em biết mình không phải đang mơ. Ở thánh đường, em có cảm giác mọi chuyện đẹp đến mức không có thật. Cám ơn anh đã đến, cám ơn anh đã trao nhẫn cho em! – Chi úp mặt vào ngực Phong, nhắm nghiền mắt – Ước gì thời gian ngưng lại ở giây phút này…

Một lúc lâu sau, Chi mới chịu bỏ ra, ngước mắt lên nhìn Phong, mặt còn chút bối rối.

– Sao anh không đến dự tiệc? Ra khỏi thánh đường anh liền biến mất làm em sợ muốn chết… Nhưng không sao. Không dự tiệc cũng được, không đưa em về nhà cũng không sao hết. Quan trọng là… giờ anh đang ở đây… hiện hữu trước mặt em… – Chi chạm nhẹ vào tay Phong – và vẫn đeo chiếc nhẫn này… chồng em ạ!

– Em biết anh không thích nên chỉ đặt một máy ảnh ở thánh đường chụp một tấm làm ảnh cưới thôi. Anh… đẹp trai lắm. Trông chúng ta, thực sự… rất xứng đôi.

Chi vừa nói vừa cười, đôi mắt long lanh chan chứa hạnh phúc. Cô nhìn Phong và phát hiện cậu đang… nhìn ra chỗ khác, có lẽ nãy giờ không nghe lọt tai câu nào. Chi bước lùi một bước.

– Không sao, chỉ là anh vẫn chưa quen thôi. Em sẽ chờ… bao lâu cũng được, để anh hoàn toàn chấp nhận em… vợ của anh. Lát nữa em sẽ cho người sửa sang lại phòng ngủ, được không anh? Phòng của vợ chồng mới cưới không thể u ám và đơn giản như vậy được. Phòng ngoài này sẽ để nguyên theo ý anh, còn phòng ngủ thì… em sẽ xử lí theo ý mình.

Chi lại tiếp tục vẽ ra viễn cảnh tương lai của hai người, không để ý đến chiếc tai phone đã xuất hiện trên tai Phong từ lúc nào…

– Rượu! Lấy rượu cho ta!

– Thiếu gia… anh say quá rồi!

– Chưa say! Ta muốn uống nữa – Khang nấc cụt một phát. Cậu quay sang cô gái bên cạnh, mắt nhắm mắt mở, rộng miệng cười:

– Người đẹp, uống cùng ta…

– Thiếu gia… uống vậy đủ rồi… đến giờ làm việc khác rồi – cô nàng cười ngọt ngào, kéo Khang về phía phòng 101.

– Khoan đã… – Tay quản lý lên tiếng.

– Yên tâm – cô gái nóng bỏng không dừng bước – Tôi sẽ lo cho thiếu gia chu đáo.

– Nhưng trong phòng còn có…

Cô gái đã kéo Khang vào phòng cậu, không để ý đến lời quản lý. Cô ta đưa Khang vào phòng ngủ phía trong, và không ngờ khi thấy cảnh tượng đó: Một cô gái đang ngồi dưới sàn chơi xếp hình, rất thoải mái và tự nhiên!

– Thiếu gia… cô ta là ai vậy?

Băng ngước lên đúng một giây, nắm bắt tình hình rồi thản nhiên cúi xuống… chơi tiếp.

Khang nấc cụt, lờ mờ mở mắt:

– Ai… ai kia?

– Cô gái đó? Sao ngồi trong phòng cậu chủ tự nhiên vậy hả?

Khang đẩy cô gái đang đỡ mình ra:

– Ơ anh…

Cậu lảo đảo bước về phía Băng…

– Cô biết ai đây không? Vợ! Vợ tôi đấy!

– Thiếu gia, anh say quá rồi!

– Ai nói với cô là tôi say hả? Thằng chết tiệt nào … – nấc cụt – … to gan… dám nói tôi say hả? – Khang lại gần Băng, đặt tay lên vai cô – lại nấc cụt.

– Vợ!!! Anh về… sao không chào?

Cả người Khang ngã hẳn vào người Băng. Lúc này Băng không muốn quan tâm cũng không được, Khang vừa làm vỡ một mảng hình của cô rồi.

– Rượu! Mang rượu ra đây…

Băng dùng hết sức đẩy Khang ra. Cậu ngã phịch xuống sàn.

– Cô là vợ thiếu gia thật sao?

Lúc này, Băng đang tiến đến gần đầu giường ngủ, lấy xuống một chai rượu ngoại chưa mở nắp, quay lại chỗ Khang. Nhìn vẻ tự nhiên đến kinh người của Băng, cô nàng kia buộc phải tin lời Khang: cậu – có – vợ!

– Cô định cho anh ấy uống tiếp sao? Thôi đi, thiếu gia phải uống đến cả chục chai rồi đấy… Cô còn định… – Chưa nói hết câu, cô ta đã trợn tròn mắt. Băng mở nắp chai rượu, dốc toàn bộ số chấ