XtGem Forum catalog
Biết Tỏ Cùng Ai – Quỳnh Dao

Biết Tỏ Cùng Ai – Quỳnh Dao

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322770

Bình chọn: 10.00/10/277 lượt.

! – lại đừng đi đâu cả!

Gia hay là Giai? Vi nghe không rõ. Lại tên một nhân vật. Nàng chăm chú nhìn khuôn mặt khô cằn. – lại, đừng đi! Một người đàn ông nóng nẩy thế này mà tràn ngập tình cảm trong giấc mộng. – lại đừng đi! Tiếng van nài như một tức tưởi. Vi ngồi xuống thẫn thờ.

Ông Nghị sau một lúc trở mình đã tỉnh giấc. Đôi mắt còn mê ngủ lờ đờ, nhìn thấy Vũ Vi chăm chú ngắm mình, ông lại lớn tiếng quát.

– Con quỷ nào nữa đây.

Vũ Vi ngẩn người ra. Mới mở mắt đã lớn tiếng chửi rủa, có lẽ ông ta chưa kịp nhớ ra mình. Nàng thở phào cười nhẹ.

– Ông quên rồi à? Người số mười hai đây mà.

– Số mười hai? Ông Nghị mở to mắt, bây giờ ông đã tỉnh hẳn.

– Đúng rồi! cô y tá gàn bướng!

Vũ Vi cười to, nàng bước về buồng tắm tìm một khăn ấm cho bệnh nhân. Đây là phòng bệnh hạng nhất nên trang bị chẳng kém một phòng ngủ tiện nghi ở khách sạn hảo hạng nào cả.

– Ông ngủ ngon quá! Vi vừa đỡ ông Nghị ngồi dậy vừa bảo – Ngủ hơn hai tiếng đồng hồ, có điều… trong khi ngủ ông cũng thích chửi như lúc thức.

Ông Nghị trừng mắt.

– Tôi mớ à?

– Vâng. Vi cười – Ông ngủ giống như một đứa trẻ.

Ông Nghị hừ nhẹ trong mũi.

– Cô không có quyền ví như vậy tôi cấm cô.

Vũ Vi không có vẻ gì sợ sệt.

– Ông là người bệnh khó chịu nhất, ông cấm tôi nhiều thứ quá, hèn gì chẳng có ai thích ở cạnh ông.

– Cô nói gì? Ông Nghị trừng mắt – Tôi là người có trái tim sắt. Cô đừng mong đòi hỏi những lời nhỏ nhẹ ve vuốt ở tôi.

Vũ Vi bộc trực.

– Chính ông nghĩ như vậy à?

– Nghĩ như vậy? Cô định nói gì thế?

– Tôi nghĩ mỗi người đều có những yếu điểm của mình, ông là người, ông cũng không tránh khỏi.

Đôi mày sậm trên mắt ông Nghị chau lại.

– Cô giỏi đoán lắm, làm sao cô biết là tôi có yếu điểm chứ?

Vũ Vi nhìn lên với nụ cười.

– Yếu điểm của ông là… Tiểu Gia!

Ông Nghị giật mình, đôi mắt sắc và hung dữ như muốn soi thấu qua người Vi.

– Làm sao cô biết cái tên đó?

Vũ Vi e dè.

Chính giấc mơ? Ông Nghị bàng hoàng, đưa mắt nghi ngờ nhìn Vi, nét giận dữ ban nãy lại biến mất – Ngay cả giấc mơ cũng lừa dối ta. Ông lẩm bẩm.

Vũ Vi dại dột lên tiếng.

– Chíng những điều mà trong giấc mơ thổ lộ mới là thiệt chứ?

– Cái gì? Ông Nghị lại trừng mắt – Đừng có tài khôn! Không hiểu sao tôi lại ngu đến độ chọn cô làm y tá trực.

– Ngay bây giờ ông có quyền không cần tôi.

– Hừ! Ông Nghị hâm. hực quay mặt về phía cửa sổ, yên lặng một chút rồi quay trở về với Vi – Tôi đã nói những gì trong giấc ngủ vừa rồi?

– Ông chửi rủa đủ thứ.

Lời của Vi khiến Ông Nghị phì cười.

– Nhiền hạng người đáng bị chửi rủa như thế.

– Còn nữa, ông còn nhắc đến.. Nhược Thành!

– Cái gì?

Ông Nghị nhảy nhỏm lên, ánh mắt giận dữ lại long lên:

– Trước mặt tôi mà cô còn nhắc nhở, tôi sẽ xé xác cô ra. Đồ điên; đồ khùng, đồ ngu!

Ông Nghị chửi vào mặt Vi như tát nước, mắt hẳn đỏ tia máu. Vi có cảm giác của người bị sỉ nhục, mấy năm hành nghề kỳ khôi như vầy. Cô vùng thoát khỏi tay ông Nghị, nàng run giọng.

– Ông… Ông… Đúng là một thứ quái vật… Tôi…

Vừa định nói tôi không nhận chăm sóc ông nữa đâu thì có tiếng gõ cửa.

Được rồi. Chắc là bác sĩ tới thăm bệnh. Vi định sẵn cơ hội này sẽ từ chối nhiệm vụ ngay. Nàng bước tới mở cửa. Bên ngoài không phải là bác sĩ mà là hai gã đàn ông chững chạc trong bộ complet đắt tiền.

– À. Vũ Vi nuốt nước bọt, nghề nghiệp khiến nàng lên tiếng – Xin lỗi ông Nghị chẳng muốn tiếp khách.

Gã đàn ông cao hơn mỉm cười.

– Chúng tôi không phải là khách, chúng tôi là con ông Nghị.

Vũ Vi ngỡ ngàng tránh sang một bên, để hai người đàn ông bước vào, nàng chưa kịp lấy lại bình tĩnh, đã nghe thấy tiếng quát của ông Nghị.

– Ồ hai cậu quý tử của tôi, hai cậu đến chi vậy?

– Cha! gã đàn ông hơi cao bước tới, cúi người xuống với cử chỉ chăm sóc – Cha khỏe không? Hình như lại đang giận ai nữa à?

– Cám ơn. Ông Nghị lạnh lùng quay người đi – Bồi Trung với Bồi Hoa nếu hai cậu còn thương tôi thì làm ơn để tôi được sống yên ổn thêm ít lâu. Hai cậu về đi tôi không muôn trông thấy ai hết kể cả vợ con mấy cậu.

Định Bồi Trung – Tên gã đàn ông cao lớn, khoảng bốn mươi trong bộ y phục sang trọng mỉm cười quay lại nhìn cậu em.

– Thôi được rồi, Bồi Hoa, chúng ta về vậy, không ngờ đến gặp gì đâu không.

Quay sang ông Nghị gã tiếp.

– Vậy cha gắng giữ sức khỏe.

– Cám ơn, tao không chết đâu.

Ông Nghị lạnh lùng, Bồi Hoa có vẻ khó chịu bước tới.

– Cha, tại sao lúc nào cha cũng có vẻ không ưa chúng con hết vậy?

– Đi! Đi! Đi! Ông Nghị khoát tay – Đừng quấy rầy nữa tao buồn ngủ quá rồi.

– Vâng. Bồi Hoa đứng cạnh giường có vẻ tức giận bảo anh – Thôi chúng ta đi chỉ có thằng Nhược Trần là ông ấy ưa thôi.

Câu nói của Bồi Hoa vừa dứt, ông Nghị đã quay người lại, nhanh như chớp, một tát tai thật kêu đã hằn lên má Bồi Hoa. Vũ Vi không ngờ ông Nghị lại có thể phản ứng nhanh như thế.

Bồi Trung vội vàng kéo tay em.

– Hoa, tại sao mi lại nóng thế?

Hai anh em kéo nhanh ra cửa. Vũ Vi ngơ ngác với cảnh vừa xảy ra trước mắt, hai đứa con đến năm phút đã tan~. Gia đình này thật kỳ cục. Bây giờ nàng mới hiểu…

Khi Vũ Vi bình thản trở lại, nàng sực nhớ đến chuyện sỉ nhục ban nãy quay lại, nhưn