XtGem Forum catalog
Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Bích tiêu cửu trùng xuân ý vũ

Tác giả: Tịch Nguyệt Giảo Giảo

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324353

Bình chọn: 7.00/10/435 lượt.

ra định nhanh chóng đoạt lấy thanh đoản đao. Tôi nhẹ nhàng mỉm cười đưa thanh đoản đao đâm về phía lồng ngực của mình.

“Nàng điên rồi sao?” Đường Thiên Tiêu hét lên, đưa tay nắm chặt lấy cổ tay của tôi, bàn tay còn lại nhanh chóng đoạt lấy thanh đoản đao.

Nam Nhã Ý nói không sai chút nào, ngài quả thực đã rất chuyên tâm luyện tập võ nghệ, thân thủ cực kì nhanh nhẹn. Dù cho trong giây phút tuyệt vọng này tôi vận hết sức lực bản thân cũng chỉ có thể làm rách một đường trên tấm áo khoác ngoài cùng mà thôi. Ngược lại ngài tay không đoạt lấy thanh đoản đao, ngón tay bị đao cứa thương, lúc này máu đang chảy ra không ngừng.

Tình trạng dị thường trong này đã kinh động đến mấy cung nữ thái giám hầu cận bên ngoài, có tên nội thị đứng ngoài hét lớn câu “Hoàng thượng”, sau đó đập vài lần vào cánh cửa rồi vội vã xông vào, tiến thẳng tới nơi.

Tôi mím chặt môi, lạnh lùng nhìn về phía Đường Thiên Tiêu đang lặng im không nói tiếng nào. Lúc này Đường Thiên Tiêu dường như còn căng thẳng hơn cả bản thân tôi, lập tức thu lại thanh đoản đao, rồi rút bàn tay bị thương vào sâu trong tay áo, thu lại nét mặt kinh hoàng, quay đầu sang nói với tên nội thị. “Ai cho phép các ngươi xông vào đây? Trẫm đang vui đùa với tiệp dư của mình, mau cút ra ngoài ngay.”

Đám nội thị quay sang nhìn nhau, do dự mãi vẫn chẳng dám đi. Đường Thiên Tiêu nhanh chóng nhếch miệng cười rồi nói: “Sao thế hả? Lẽ nào những chuyện này mà các ngươi cũng muốn giúp đỡ trẫm hay sao?”

Nói xong, ngài liền giơ hai tay ra, lúc này thanh đoản đao và vết máu đều đã được giấu đi như có phép thuật, vừa kéo tôi đến bên cạnh giường, vừa cởi chiếc áo trong ra rồi nắm lấy hai tay tôi. Đám nội thị nhanh chóng hãi hùng, không dám nói thêm bất cứ một lời nào, vội vã bước ra khỏi căn phòng, rồi đóng chặt cửa lại.

Đợi đám nội thị đi hết, Đường Thiên Tiêu mới vứt chiếc áo đang cầm trên tay sang một bên, ngồi bên mép giường, lười nhác nằm xuống rồi ngẩng đầu than thở: “Nhã Ý nói nàng rất thông minh, quả thực nàng ấy đã nhìn nhầm rồi. Trong hoàng cung này e rằng chẳng thể nào tìm thấy người phụ nữ nào ngốc nghếch, ngu xuẩn hơn nàng nữa đâu.”

Tôi lặng lẽ đứng ở một bên, tuy rằng không hiểu rõ ý tứ trong câu nói vừa rồi của ngài, nhưng cũng có thể nhận ra được vừa xong ngài đã toàn tâm toàn ý che chở cho tôi. Nếu như không phải ngài hoàn toàn phủ định việc tôi muốn hành thích ngài, thì dựa vào thanh đoản đao cùng vết thương trên tay lúc nãy, Tuyên thái hậu hoặc nhiếp chính vương chắc chắn sẽ không để cho tôi tiếp tục sống thêm nữa. Dường như cảm nhận được tôi không còn nhìn mình bằng ánh mắt thù địch, khóe miệng Đường Thiên Tiêu nhếch lên nụ cười đầy an ủi, giọng nói trầm ấm hơn: “Có điều có một câu Nhã Ý nói rất chuẩn. Nếu như người bị đưa đến phủ nhiếp chính vương là nàng thì thứ mà Đường Thiên Trọng lấy được về tuyệt đối chỉ có thể là một thi thể người chết.”

Tôi chợt nín thở hỏi: “Tỷ tỷ… tỷ tỷ đã nói như vậy lúc nào?”

“Chính vào… vào ngày thứ hai sau khi biết được mọi việc bị hiểu lầm, trẫm kiên quyết đòi gặp nàng ấy một lần sau cùng, mẫu hậu mới miễn cưỡng đồng ý. Thanh Vũ, nàng có biết hay không? Nhã Ý vô cùng thông minh, nàng ấy đã đoán ra nàng mới chính là ý trung nhân của Đường Thiên Trọng từ lâu rồi. Thế nhưng nàng ấy nói với trẫm rằng, nàng đã kìm kẹp bản thân một cách quá mức khổ sở như vậy, căn bản không thể nào chịu đựng nổi bất cứ biến cố gì khác.”

Ngài sờ vào chiếc thắt lưng của mình trong tay, bỗng nhiên dùng tay kéo mạnh khiến nó thẳng căng ra. “Cũng giống như một dây đàn, nếu kéo căng quá mức, chỉ cần có ngoại lực bên ngoài thì sẽ đứt ngay. Nhã Ý nói, nếu như không phải có nàng, đến lúc quân lính Đại Chu tấn công vào Thụy Đô, trẫm chắc hẳn chẳng thể tìm nổi xương cốt của nàng ấy nữa. Nàng ấy rời xa trẫm vẫn chưa tới mức độ phải tìm đến cái chết, nhưng nếu như nàng bị ép hôn, thì chỉ có duy nhất một con đường chết mà thôi. Nàng ấy không muốn nhìn thấy nàng phải chết.”

Nam Nhã Ý…

Đôi mắt tôi long lanh nóng rực, bàn chân dường như cũng mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào. Tôi dựa người vào chiếc giường trúc, ngồi xuống rồi nhỏ nhẹ lên tiếng: “Làm sao mà tỷ tỷ biết được thiếp sẽ tìm đến cái chết? Thiếp… thiếp chẳng qua chỉ là một cung nữ tầm thường mà thôi.”

“Nàng là một cung nữ tầm thường, vô tài vô sắc, tầm thường đến mức chẳng có bất cứ ai quan tâm đến lai lịch của nàng, chẳng ai buồn đi nghe ngóng quá khứ trước kia. Đáng tiếc chỉ cần tiếp xúc thời gian dài một chút, có nhiều việc, dù cho nàng có che giấu giỏi đến mức độ nào cũng vô ích. Nàng thường xuyên đột nhiên bừng tỉnh trong đêm, thậm chí có khi nằm mơ cũng khóc bật thành tiếng. Những lúc ở một mình, ánh mắt nàng phiêu linh, thần trí bất định, Nhã Ý lên tiếng gọi nàng cũng chẳng hề nghe thấy. Khi trẫm và Nhã Ý đàm cờ luận thơ, nàng thường mỉm cười một cách xuẩn ngốc, nhìn giống như chẳng hiểu cái gì, thế nhưng ánh mắt lại như phát sáng, rõ ràng cũng đang rất chuyên tâm lắng nghe… Ngay bản thân trẫm cũng cảm nhận được nàng đã tầm thường đến mức quá đối bất thường, huống hồ chi là Nhã Ý?”

Vốn luôn tự nh