
Bí mật tình yêu phố Angel
Tác giả: GirlneYa ( Quách Ni )
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3213010
Bình chọn: 8.5.00/10/1301 lượt.
vô cùng.
…
“Báo cáo Tiểu Huyền Huyền! Không thấy gì cả!” Giọng nói nghiêm trang của Hiểu Ảnh vang lên sát bên cạnh tôi.
“Chết tiệt! Rõ ràng tiếng nói từ đây vọng ra!” Giọng nói thất vọng của Lăng Thần Huyền khiến lòng tôi nhẹ đi phần nào, nhưng câu tiếp theo khiến tôi lập tức đứng tim, “Tôi không tin! Cô ta chắc chắn ở gần đây. Tôi phải sang này tìm kĩ xem…”
Cộp cộp cộp…
Tiếng bước chân xa dần…
Nhưng tôi không dám bước ra…
Tích tắc… Tích tắc…
Kim giây nhích tứng tí một…
Toàn thân tôi cứng đơ như đá, ngồi tê bì trong thùng rác, sắp không trụ vững nữa rồi…
Trong không gian im ắng, bên tai bỗng vang lên một khúc nhạc du dương.
Cơ thể tôi vừa mới thư thái một chút đột nhiên co rúm lại.
Tiếng đàn này…
Tôi mở nắp thúng rác, đứng phắc dậy, vểnh tai nghe ngóng cẩn thận.
Nổi đau như nhói lên ở tim rồi lan tảo toàn than. Tim tôi đập mạnh, người run lẩy bẩy…
Piano! Đây là tiếng đàn piano. Nốt nhạc tuôn ra như dòng nước, gai điệu du dương uyển chuyển… Bản nhạc tuyệt vời này như vọng từ thiên đường xuống, kì ảo như có thể gột rửa sạch linh hồn con người…
Là ai… muộn thế này lại đến trường đánh đàn?
Âm thanh hình như từ phòng học ở cầu thang bên cạnh vọng tới. Đó không phải là phòng nhạc đã hằn sâu vào kí ức của tôi sao?
Lẽ nào là cậu ấy?
Nháy mắt, máu trong người tôi sôi sục trào dâng, mọi kí ức như dội về, cản tượng ngày xưa lại hiện lên trước mắt tôi.
“Cô định ngồi trong đó đến bao giờ? Khụ khụ…”
Trong mông lung, tôi nhìn thấy cái dáng người dong dỏng, lịch lãm ngồi trước đàn piano. Những ngón tay thon dài lướt nhẹ từng phím đàn, một chuỗi âm thanh sâu lắng hào vào không gian…
“Khụ khụ khụ… Đi thôi!”
Trong cơn mê, trước mặt tôi xuốt hiện một thiếu niên áo trắng, đang cởi bỏ áo đồng phục bên ngoài, khuôn măt ửng đỏ như đoá hồng nhung, không nháy mắt sâu thẳm không có một chút biểu cảm, ngay cả tiếng ho cũng rất mông lung…
Tiếng đàn vẫn tuôn chảy róc rách như dòng nước mát…
Tôi quay người lại, ánh mắt dõi theo hướng phát ra tiếng đàn. Tiếng đàn theo gió len vào tai tôi, vuốt nhẹ tóc mái trên trán và vỗ vào vai tôi thật diệu dàng, mà cũng thật lạnh lẽo, giống hệt như nụ cười của cậu ấy…
Tôi như bị thôi miên, toàn thân run cầm cập vì căng thẳng, bước chân cũng loạng choạng, va cả vào nhau. Tôi phóng như bay ra khỏi phòng, chạy về nơi phát ra tiếng đàn piano.
Là cậu ấy… Nhất định là cậu ấy…
Trong đầu tôi không ngừng vang lên một cái tên… Tôi chạy mãi không nghĩ, chỉ biết cắm đầu chạy về phía trước…
Sắp tới… sắp tới rồi…
Nhìn thầy phòng học nhạc cách mình mỗi lúc một gần, tim đập loạn nhịp, không thể kiểm soát.
Tiếng piano vân tuôn ra như nước chảy. Tận sâu trong trái tim tôi, mọi hi vọng và sức lực đều dồn lại, dẫ lối tôi đẩy cửa bước vào.
“Ơ! Hựu Tuệ! Cô đi đâu vậy?” một giọng nói ngạc nhiên vang lên bên tai tôi.
Nhưng tôi chẳng hề mảy may để ý đó lả ai.
Trong đầu tôi lúc này chỉ có một hình bóng duy nhất. Tai tôi lúc này chỉ có một âm thanh duy nhất… Lý Triết Vũ! Lý Triết Vũ!
Đột nhiên, tôi cảm thấy chân mình bị cái gì đó giữ chặt. Toàn than bổ naho2 về phìa trước.
“Hựu Tuệ! Cẩn thận!”
Binh! Rầm!
Trước mắt tôi mờ mờ ảo ảo, toàn thân đổ rầm xuống phía trước.
Hự… Ban nãy ngã không kịp thủ thế, đáng nhẽ phải rất đau mới đúng, nhưng sao tôi chẳng cảm thấy gì hết…Hơn nữa còn như ngã xuống đệm vậy, mềm mềm…
Tôi mở to mắt, nhìn thấy một khuôn mặt quá đỗi quen thuộc.
Hả? Là Kim Nguyệt Dạ! Hắn ngã dưới đất, ôm chặt tôi trong lòng.
“Hựu Tuệ, cô không sao chứ?” đây là câu đầu tiên Kim Nguyệt Dạ hỏi tôi sau khi tôi tròn xoe mắt nhìn hắn.
Tôi ngây người nhìn Kim Nguyệt Dạ, muốn trả lời nhưng bỗng nhớ ra điều gì đó, lại nhìn trân trân vào cánh cửa phòng nhạc. Nhưng… ở đó yên tĩnh đến lạ lùng!
“Không có… Không có… Tại sao lại không có?”
“Không có? Hựu Tuệ, cái gì không có? Cô làm sao vậy?”
“Kim Nguyệt Dạ… Cậu nghe thấy… tiếng piano… tiếng piano không?” Tôi nắm chặt tay áo Kim Nguyệt Dạ, mong mỏi câu trả lời từ hắn, dướng như đó là tia hi vọng cuối cúng của tôi.
“Tiếng piano?” Tôi cảm thấy đôi tay Kim Nguyệt Dạ đang đặt lên vai tôi rẽ run lên. Nhưng rất nhanh hắn kịp trấn tĩnh lại, mỉm cười xoa đầu tôi, “Đồ ngốc, cô có biết mình đang nói gì không?”
“Tôi biết! Tôi biết chứ! Tiếng piano… tiếng piano của Lý Triết Vũ! Chắc chắn đó là cậu ấy! Cậu ấy đã trở về!”
“Hựu Tuệ!” Kim Nguyệt Dạ mặc cho tôi kịch kiệt hản đối, ôm chặt tôi vào lòng, “Hựu Tuệ, bình tĩnh nào. Cô mệt rồi! Nhất định cô nghe nhầm rồi.”
Nghe nhầm ư? Là tôi nghe nhầm thật sao? Nhưng… ban nãy rõ ràng là tôi đã nghe thấy…
Hả? Tiếng đàn? Là tiếng đàn piano! Tiếng đàn piano lại vang lên.
Không! Đúng là cậu ấy! Chắc chắn đó là cậu ấy!
Tôi ngẩng cao đầu, vừa vui mừng vừa ngạc nhiên nhìn một lượt phòng nhạc đang vang lên tiếng piano, sau đó dùng hết sức đẩy Kim Nguyệt Dạ ra, chạy đến nơi có tiếng đàn.
Đúng thế! Đúng thế! Là Lý Triết Vũ! Chắc chắn là Lý Triết Vũ!
Đoạn nhạc này tôi nhớ rất rõ! Lần trước Lý Triết Vũ cũng đàn bài này! Tôi nhớ rõ! Tôi nhớ rất rõ mà!
Lý Triết Vũ!