
Bí mật tình yêu phố Angel
Tác giả: GirlneYa ( Quách Ni )
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3213052
Bình chọn: 8.5.00/10/1305 lượt.
ai là thằng ngốc nhé!” Ngẩng đầu lên, tôi thấy Lăng Thần Huyền ngồi bên cạnh sân khấu cười nhăn nhỏ, giơ hai ngón tay ra hiệu chiến thắng.
Hóa ra do hắn bày trò…
Uỳnh uỳnh uỳnh… Thình thình thình…
“Đến chết vẫn yêu, dù cho anh già đến răng long đầu trọc lốc, tình cảm sâu đậm vẫn dành cho em, tình cảm thiết tha anh mới dám ngỏ lời…” Giọng hát ngọt ngào đầy sức mê hớcj của Kim nguyệt Dạ liền biến thành sa mạc Sahara cằn cỗi, mỗi tiếng khó khăn lắm mới rặn ra nổi.
Từng đường nét trên khuôn mặt tự tin của Dạ như bị co rút theo tiếng nhạc mà nhức tai.
“Ha ha ha… Ha ha ha..” Tác giả của trò lố này – tên khỉ ngố Lăng Thần huyền bà lăn bà càng ra đất cười, “Ha ha ha! Hay quá! Hát hay lắm!”
Bên dưới khán dài cười rộ lên.
Đột nhiên tiếng cười của lăng Thần Huyền im bặt. Tôi mở to đôi mắt đang cười đến sắp chảy cả nước mắt.
Kim Nguyệt Dạ đứng trước mặt Lăng Thần Huyền, mỉm cười dịu dàng. Nhưng Lăng Thần Huyền lại cười không nổi, vì hắn biết chiêu “cười nụ giấu dao” của Kim Nguyệt Dạ.
“Ư…” Nhân lúc Kim Nguyệt Dạ chưa kịp động thủ, Lăng Thần Huyền định đánh bài chuồn.
“Đến chết vẫn yêu!” Kim Nguyệt Dạ cầm míc vừa nghiến răng hát vừa đuổi theo Lăng Thần Huyền, “Không hiểu tận chân tóc anh đâu giám ngỏ lời, tình cảm sâu đậm anh chỉ dành cho em, tình cảm thiết tha..”
“Ha ha ha! Ha ha ha!” Bạc Tô Cơ và tôi đều nhịn không nổi cười sặc sụa.
“Ha ha ha! Kim nguyệt Dạ đáng yêu ghê! Kim Nguyệt dạ siêu cute!”Hiểu ảnh hét lớn, “Tiểu Huyền Huyền cố lên!”
“Hộc hộc hộc… Dạ… đừng… đừng đuổi nữa…”Lăng Thần Huyền dựa vào tường, thở hổn hển, xua tay rối rít xin tha mạng.
“Được rồi!” Nhân lúc tiếng nhạc vẫn chưa hết, Kim Nguyệt Dạ nói với Lăng Thần Huyền,”Huyền, đoạn cuối cậu lên nhảy đi, không nhảy đừng trách tôi độc ác!”
“Hở?” Lăng Thần Huyền còn chưa kịp thở, vừa nghe Kim Nguyệt Dạ nói, bỗng thừ người ra.
“Ha ha ha! Huyền, cậuđừng giả bộ khiêm tốn nữa, ai cũng biwwts cậu nhảy cực đỉnh. Mau lên đi!” Kim Nguyệt Dạ cười mủm mỉm nhìn Lăng Thần Huyền hai mắt rõ gian manh.
“Oa! Tiểu Huyền Huyền nhảy! Hiểu Ảnh muốn xem Tiểu Huyền Huyền nhảy!” HIểu Ảnh hí hửng đẩy lăng Thần Huyền lên sân khấu.
“Ha ha ha! Lăng Thần Huyền, nhảy một đoạn hiphop đi!” Kim Nguyệt Dạ không hề do dự, bắt đầu làm “ban giám khảo”
“Anh không có tiền, anh không cần sĩ diện… Anh không có tiền, anh không cần sĩ diện…”
Lăng Thần Huyền mặt mày méo xẹo, chuyển động từng bước.
“Hay quá! Hay quá!” Hiểu Ảnh xem đến ngây người vỗ tay ầm ĩ.
“Được chưa?”
“Từ từ đã! Mới nhảy có tý đã hết rồi à? Mọi người nhất định không chịu đâu!” Lăng Thần Huyền toan bức xuống nhưng Kim nguyệt Dạ quyết không tha, hắn nháy mắt với Hiểu Ảnh.
“Dúng đúng! Hiểu Ảnh vẫn muốn xem!” Hiểu Ảnh lập tức trúng kế của Kim nguyệt Dạ, gào ầm lên. Khán giả đang xem không chớp mắt ở bên dưới cũng động thanh hô to phụ họa.
“OK!” Kim Nguyệt dạ vỗ vay Lăng Thần Huyền”Tiếp tục nhảy hiphop nào!”
Lăng Thần Huyền thở hổn hển dừng bước nhảy..
“Tiếp theo là màn múa bụng!” Kim Nguyệt Dạ bỗng mỉm cười, tiếp tục quay tên Huyền như dế
Lăng Thần huyền mặt cắt không còng giọt máu, mồ hôi đầm đìa. Nhưng chẳng nhẽ lại chấp nhận mình là thằng ngốc ở phố Angel nên hắn đành cắn răng kiên trì.
“Vũ khúc loài khỉ!”
“Múa vịt!”
“Điệu uốn của lươn!”
…
“Giám khảo” Kim Nguyệt Dạ chơi ác thật, tên điệu múa nào cũng hiếm gặp! Lăng Thần Huyền nhảy nhanh đến mức co gân.
“Cuối cùng là điệu múa yêu ma nổi loạn”, Kim Nguyệt dạ nói xong, bỏ míc xuống, mỉm cười đứng bên cạnh sân khấu, thưởng thức điệu múa cuối cùng.
Lăng Thần Huyền như lên cơn động kinh, nhảy từ bên này sang bên kia.
“Ha ha ha… Ha ha ha”
“Yêu ma nổi loạn… Ha ha ha…”
Từng bước nhảy của Lăng Thần Huyền khiến khán giả đưới sân khấu cười lăn lộn. Tiếng cười như dòng nước nóng sưởi ấm trái tim mọi người.
Five
“Ha ha ha, Hiểu Ảnh hôm nay vui quá! Chưa đã, chưa đã! Chúng mình chơi trò trốn tìm đi!”
Mọi người đều mệt rã rời nhưng Hiểu Ảnh nhất quyết không chịu về nhà, giơ tay hét lớn đòi chơi trò trốn tìm. Trời ơi, nhỏ ta rốt cuộc muốn gì đây? Hết nói nổi luôn…
“Gì chứ! Lại chơi trốn tìm? Hiểu Ảnh, bà mê mẩn trò trốn tìm đến thế cơ à? Sao lúc nào cũng muốn chơi cái trò vô vị đó?” Tô Cơ mặt không chút biểu cảm nhìn Hiểu Ảnh.
“Nhưng Hiểu Ảnh rất thích chơi mà! Xin Tô Cơ đấy…” Hiểu Ảnh lại giở tuyệt chiêu năn nỉ ỉ ôi của mình, dụi dụi đầu, hai má phụng phịu, mắt sáng lấp lánh như sao.
“Được rồi! Nếu mọi người không có ý kiến gì thì tôi cũng không ý kiến.”
Những vì sao trong mắt Hiểu Ảnh lấp lánh chưa đến ba giây, tôi và Kim Nguyệt Dạ đành bó tay xin đầu hàng, gật đầu đống ý.
“Woa! Tô Cơ tốt nhất!” Hiểu Ảnh vui mừng ôm lấy cổ Tô Cơ, mặt quay về phía Lăng Thần Huyền, mắt tiếp tục đưa đi đưa lại nhưn đánh lửa.
“Biết rồi… biết rồi! Chơi thì chơi! Cô đừng có lại gần tôi!”
Lăng Thần Huyền mặt đỏ bừng quay lại vội đi, hét lớn.
“Yeah! Tốt quá!” Hiểu Ảnh nhảy tưng tưng, chạy đến trước mặt tôi và Kim Nguyệt Dạ, sung sướng lè lưỡi.
Trò chơi trốn tìm chính thức bắt đầu.
“Kéo, búa… Lá!”
“Kéo, búa… Lá!”
“A! Ti