pacman, rainbows, and roller s
Bí mật tình yêu phố Angel

Bí mật tình yêu phố Angel

Tác giả: GirlneYa ( Quách Ni )

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3213030

Bình chọn: 8.00/10/1303 lượt.

ểu Huyền Huyền thua rồi! Tiểu Huyền Huyền phải làm quỷ!” Hiểu Ảnh nhìn tay Lăng Thần

Huyền rồi mừng rỡ gào ầm lên.

“Cái gì? Quái thật! Sao hôm nay đen quá trời vậy?” Lăng Thần Huyền nhìn cái kéo mình vừa ra lên, bực mình vò đầu.

“Hứ! Ai bảo cậu ngốc quá làm chi, lần nào cũng thua.” Tô Cơ môi dẩu ra, lạnh lùng liếc xéo Lăng Thần Huyền.

“Tô Cơ, cô…”

“Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta bắt đầu chơi thôi!” Không để Lăng Thần Huyền kịp nói hết, Kim nguyệt Dạ như dùng thuật ẩn than, mới chớp mắt đã mất tăm mất tích, chỉ còn vọng lại tiếng nói đắc ý, “Huyền, cố lên nhé! Ha ha ha!”

“Hừ… biết rồi!” Lăng Thần Huyền hậm hực ra mặt, nhắm mắt ngồi xỏm xuống đất, “Tôi bắt đầu đếm đây! Một tram, chín mưới chín…”

“Oa! Quỷ sắp đến rồi! Hiểu Ảnh phải đi trốn đây!” Hiểu Ảnh sung sướng kéo tay tôi và Tô Cơ chạy nhanh như bay về dãy phòng học.

Hộc hộc hộc…

Ba đứa chúng tôi thở hổn hển chạy vào dãy phòng học. Trong bóng đêm yên tĩnh, giọng Tô Cơ lộ rõ sự lo lắng.

“Hựu Tuệ… Ở đây được không? Chúng ta có nên phân ra để đi trốn không?”

“Tiểu Huyền Huyền chắc sẽ không tới bắt chúng ta trước đâu! Tiểu Huyền Huyền phải đi tìm Kim Nguyệt Dạ trước!” Hiểu Ảnh có lẽ vẫn còn lâng lâng trong hạnh phúc bởi “sự cố thân mật” với Lăng Thần Huyền khi nãy. Nhỏ đặt tay lên ngực thề sống thề chết.

“Tô Hựu Tuệ! Bạch Tô Cơ! Khâu Hiểu Ảnh! Không được động đậy! Tôi đã nghe thấy tiếng của các cô rồi!” Hiểu Ảnh vừa dứt lời, thì tiếng của Lăng Thần Huyền từ xa vọng lại.

“Hả! Tại sao… tại sao lại tìm chúng ta trước chứ?” Hiểu Ảnh không còn tin vào lời mình nói.

“Hừ!” Tô Cơ bịt chặt mồm Hiểu Ảnh, “Cứ Tiểu Huyền Huyền thế này, Tiểu Huyền Huyền thế kia, bà làm tôi ong cả đầu! Nếu chẳng may bị tóm thì Tuyệt Đại Tam Kiều của trường Minh Đức biết giấu mặt vào đâu?”

“Vậy… vậy phải làm thế nào?” Hiều Ảnh bị Tô Cơ doạ ngây người ra, không biết nên làm gì, quay sang cầu cứu tôi.

“Đừng cuốn lên! Lăng Thần Huyền không thể tìm ra chúng ta nhanh như vậy! Hắn nhất định rung cây doạ khỉ thôi!” Tôi bình tĩnh phân tích tình hình, Hiểu Ảnh nhìn tôi bằng ánh mắt ngưỡng mộ,

khiến tôi suýt chút nữa thì đập đầu vào tường.

Cộp cộp cộp…

Sự việc hình như không đơn giản như tôi tưởng, tiếng bước chân càng lúc càng gần. Hình như… hình như… đó chính là Lăng Thần Huyền. Hắn quả nhiên đã tìm đến đây rồi.

“Đừng nhiều lời! Chúng ta mau tìm chỗ khác trốn thôi!” Tiếng nói của Tô Cơ gấp gáp.

Cộp cộp cộp…

Bước chân của Lăng Thần Huyền mội lúc một gần, Hiểu Ảnh nắm tay tôi càng chặt.

“Hựu Tuệ, Làm thế nào đây?” Tô Cơ thấy tôi hơi phân vân, giọng nói bắt đầu lo lắng, “Tên ngốc này sắp tìm đến nơi rồi, cứ tiếp tục thế này cả ba sẽ bị tóm!”

Cộp cộp cộp… Cộp cộp cộp…

Tiếng bước chân như đã ở ngay sau lung Tô Cơ và Hiểu Ảnh. Tôi cũng bắt đầu rối lên, nhưng vẫn giũ nụ cười điềm tĩnh, quay lại nói với Tô Cơ và HIểu Ảnh, “Hơ hơ hơ… kì thực… tôi cũng không biết … làm thế nào!”

“Giời ạ!” Tô Cơ nhìn tôi, lạnh lùng nói, “Thà mỗi đứa chạy một hướng còn hơn là bị tóm. Tôi hô, mọi người cùng chạy nhé!”

Tô Cơ vừa dứt lời, tôi và Hiều Ảnh chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Tô Cơ đẩy về phía trước.

“Á!”

Hiểu Ảnh bị ngất ngờ quá nên kêu ré lên một tiếng.

“Khâu Hiểu Ảnh! Đứng im! Tôi nhìn thấy cô rồi!” Tiếng của Lăng Thần Huyền ngay sát bên tai.

“Tô Cơ…” Trong bóng đêm, mặt tôi tái mét nhìn Tô Cơ.

“Hà hà hà! Hựu Tuệ… Hà hà hà, bạn bè chính là để bán đứng đó!” Tô Cơ cười trừ nhìn tôi, rồi không chút nào do dự chạy như bay vào bóng đen tĩnh mịch.

“Hu hu hu! Tô Cơ ơi! Hiểu Ảnh bị tóm rồi!”

“Tô Cơ có giỏi thì đừng để tôi tóm được!”



Phía sau Hiểu Ảnh khóc lóc thảm thiết còn Lăng Thần Huyền đắc ý hét lớn. Nhân đêm tối, tôi chuồn vào phòng học ở cầu thang.

Hú hồn! May quá, tên Lăng Thần Huyền hình như vẫn chưa đuổi đến! Nhưng bây giờ tôi phải tìm nơi an toàn cái đã.

Nhìn về bốn phía, trong phòng học chỉ có bàn và ghế. Giữa mỗi cái bàn và ghế lại có một khoảng trống rất to nữa chứ, biết trốn đâu bây giờ!

Đột nhiên ánh mắt tôi dừng lại ở chỗ thùng rác màu trắng.

Tim tôi bị cái gì đó đè lên, hai chân như bị trúng tà, chầm chậm tiến về phía cái thùng rác…



“Ơ! Tô Hựu Tuệ đâu rồi,,.”

“Hình như Hiểu Ảnh vừa nhìn thấy Hựu Tuệ đi từ đây qua mà!”

“Quái lạ! Tại sao chớp mắt mà đã không thấy? Lẽ nào cô ta biết phép độn thổ?”

Á! Họ sắp đến rồi!

Dường như bị một súc mạnh thần bí nào đó lôi kéo, tôi không hề do dự, mở nắp thùng rác rồi nhảy vào!

Vừa vào ngồi trong đó không lâu, bên ngoài phòng học vọng lại tiếng bước chân.

Tôi cố nín thở, không để phát ra một tiếng động nào, nhưng…

Bốp!

Chẳng may tôi mất thăng bằng, đầu va vào nắp thùng rác. Bây giờ tôi đã hiểu nỗi khổ của ông thần đèn khi phải giấu mình trong cây đèn thần.

“Hiểu Ảnh nghe thấy trong phòng học có tiếng động!”

“Hả! Nhanh vào xem sao!”

Tiếng của Hiều Ảnh và Lăng Thần Huyền hình như đã ở trước cửa phòng học, tim tôi đập rộn ràng… Thôi rồi! Phen này nhất định bị phát hiện, tôi nín thở.

Cộp cộp cộp… Cộp cộp cộp…

Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Bầu không khí căng thẳng