
Bí mật tình yêu phố Angel
Tác giả: GirlneYa ( Quách Ni )
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 3213564
Bình chọn: 9.5.00/10/1356 lượt.
cái rìu lại được.
“Để xem nào!” Tôi nhẹ đẩy Anna sang một bên, rút cái rìu ra, dùng chút sức còn lại đập vào cửa sổ.
Lúc này, toàn thân tôi mền nhũn ra, không còn một chút sức lực nào, ngac lăn ra đất.
Anna quay lại nhìn tôi, mặt mày hoảng hốt:
“Tô Hựu Tuệ! Sao cô còn không mau đi?”
“…” Tôi yếu ớt ngước đầu lên mỉm cười với nhỏ ta. Tôi không còn hơi nói được câu nào.
Anna loay hoay một lát rồi nhảy từ cửa sổ xuống, xòe tay về phía tôi: “Cô cứu tôi một lần, tôi cứu cô một lần!”
Tôi khẽ mỉm cười với Anna, đưa tay về phía nhỏ ta…
Thôi chết! Miếng ngọc bội hình phật bà quan âm trên tay tôi đâu mất rồi? Chắc lúc nãy tôi không cẩn thận làm rơi mất. Nguy rồi, đó là bùa hộ thân mà Tô Cơ tặng cho tôi, tôi phải tìm nó.
“Thôi mà, bà đừng giân nữa, tôi tặng bà cái này nè, đây là vật hộ thân mà bà ngoại tôi lúc còn sống tặng tôi đó, bây giờ tôi tặng nó lại cho bà, nó sẽ thay tôi giúp bà, cố lên nha!” Tô Cơ tháo trên cổ xuống một miếng ngọc bội đặt vào tay tôi.
“Anna, cô chay trước đi, tôi còn tìm một món đồ…” Không biết tôi lấy sức mạnh từ đâu ra, gắng bò dậy, lao thẳng vào bên trong.
“Hựu Tuệ…”
“Đừng lo, tôi tìm được đồ sẽ ra ngay! Khặc khặc khặc…” Tôi cúi người tìm kiếm. Ngọc bội đâu rồi? Ở đâu nhỉ?
Lửa càng lúc càng dữ dội, cả căn phòng khói đen bao phủ, không khí xung quanh bức bối như cái lồng hấp.
Sao không thấy nhỉ? Không biết nó nằm ở đâu? Mau lên nếu không…
Tôi vội vã dùng tay mần mò trên mặt đất. Bỗng tôi sờ thấy một vật hơi ấm ấm. Tôi lôi lên xem. May qua, là miếng ngọc bội!
“Hữu Tuệ! Cẩn thận!”
“Rầm…”
Một tiếng động rất to vang lên. Hóa ra là cái đầm gỗ bị đốt cháy đen thui từ trên trần rới xuống. Tôi chưa kịp định thần thì một người lao đến ôm chặt tôi vào lòng.
Mùi bạc hà thơm thoang thoảng … là Kim Nguyệt Dạ! Ủa? Lẽ nào tôi bị ảo giác? Đúng lúc hắn ôm tôi vào lòng, tôi thấy hắn như biến thành một thiên thần dùng đôi cánh trắng toát bao bọc lấy tôi.
“Kim Nguyệt Dạ! Kim Nguyệt Dạ! Cậu không sao chứ?” Tôi giãy giụa bò từ dưới Kim Nguyệt Dạ lên.
“Đồ đầu heo! Cô chán sống rồi hả?” Kim Nguyệt Dạ ôm chặt tôi vào lòng, hét lên ”Sao còn quay lại đây?”
“Tôi.. tôi làm mất miếng ngọc bội Tô Cơ tặng…”
“Cô điên vừa thôi, ngọc bội quan trọng hơn tính mạng à?” tiếng Kim Nguyệt Dạ tự nhiên bé dần, trán hắn lấm tấm mồ hôi.
“Kim Nguyệt Dạ…cậu…” Cảnh tượng trước mắt khiến tôi sửng sốt.
Chân Kim Nguyệt Dạ bị tấm gỗ rơi xuống vừa nãy đè lên. Hơn nữa tấm gỗ ấy vẫn còn đang cháy.
…
“Kim Nguyệt Dạ! Để tôi giúp cậu đẩy nó ra!” Tôi đứng dạy, chạy đến bên tấm gỗ, hăm hở xắn tay áo lên, nhổ nước bọt vào lòng bàn tay.
“Hơ! Hựu Tuệ ! Sao cô lại nhổ nước bọt vào hai lòng bàn tay thế? Tởm quá!” mặt Kim Nguyệt Dạ trắng bệch, cắn răng nhìn tôi.
“Nếu cậu không muốn chết thì ngậm miệng lại!” Tôi bực mình lớn tiếng.
Cái thằng cha chết bầm này, ‘ngỏm’ đến nơi rồi mà vẫn còn nói mỉa tôi.
Cả cái khúc gõ quái gở này nữa! Mày chết cháy thì chết một mình đi, lại còn muốn lôi tụi tao chết theo hả?
Hây da! Xem sức mạnh thần sầu của bản cô nương đây!
Hic…Nó vẫn nằm nguyên không nhúc nhích…
Xem nội công bạt núi cái thế của ta đây…
Ôi! Nó chỉ nhúc nhích có tẹo…
“Này, Hữu Tuệ! cô có nhấc nổi không đấy?” Tên Kim Nguyệt Dạ đúng là cà cuống chết đến đít còn cay, vẫn chọc quê tôi.
“Kim Nguyệt Dạ! Cậu nghĩ tôi đang giúp ai đây?’
Tên khốn này, tôi chỉ muốn phi thẳng khúc gỗ vào đầu hắn cho chết liền! Nhưng cứu hắn ra đã rồi tính sau, nếu không hai đứa tụi tôi cháy xém thánh than mất. Khói bốc lên mù mịt khiến mắt tôi cay xè, tôi đẩy…đẩy này, tôi nhấc…nhấc này, tôi khiêng …khiêng này. Ối cha mẹ ơi, chẳng nhẽ khúc gỗ chết tiệt này mọc rễ trên đất hay sao? Dù tôi có gắng sức thế nào chăng nữa, nó vẫn nằm trơ ra đó.
“ Hữu Tuệ! Nom cô nhe răng nhìn ớn quá, hệt như con tinh tinh ở vườn thú ý. Nếu tôi kịp chụp lại rồi tung lên mạng rao bán chắc đắt như tôm tươi! Hơ hơ hơ…” Thằng cha trời đánh nói với giọng khinh khỉnh.
“Kim Nguyệt Dạ! Đồ khốn, mi chết đi!” Trán tôi nổi gân xanh lên, khúc gỗ hướng về phía đầu của tên khốn đó. Ối, tôi nhấc được cả khúc gỗ lên nè!
“Hơ hơ! Đây gọi là kế khích tướng!”
Hu hu… Thằng cha Kim Nguyệt Dạ chết băm chết bằm kia…Nếu như không gặp phải tình huống ngàn cân treo sợi tóc này, ta sẽ tung trưởng cho mi lãnh đủ.
“Rầm rầm…”
Lại có hai tấm gỗ khác từ trên trần nhà rớt xuống gần chỗ chúng tôi.
Tôi giật nảy mình quay dầu lại: “ Kim Nguyệt Dạ! May chuồn thôi! Lát nữa tôi sẽ tính sổ với cậu sau!”
Tôi vừa nói, vừa bịt mũi lại để không hít phải khói, đi về phía cửa nhà kho đang chìm trong khói đen kịt.
Ủa? sao Kim Nguyệt Dạ không đi theo tôi?
Tôi quay đầu lại. Kim Nguyệt Dạ đang đi cà nhắc, đánh vật với chiếc chân đau, mím chặt môi đau đớn.“Đau thế rồi mà còn cố! Sao lúc nãy không nói sớm?” Tôi tức giận kéo tay Kim Nguyệt Dạ khoác qua vai tôi “Nào, đi thôi! Tôi dìu cậu!”
“Hơ hơ, bé Hựu Tuệ này, chúng ta chẳng khác nào cặp uyên ương hoạn nạn có nhau nhỉ?” Kim Nguyệt Dạ cười nhăn nhó, nháy mắt với tôi.
Thằng cha này thật tình…Không biết óc hắn chứa những gì nữa, lúc này mà còn đùa được.
“Nói vớ vẩ