XtGem Forum catalog
Bí Kíp Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc

Bí Kíp Theo Đuổi Vợ Của Tổng Giám Đốc

Tác giả: Quý Nhu

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322434

Bình chọn: 7.00/10/243 lượt.

lại không hộp đồ ăn cho cô. Đón lấy ánh mắt kinh ngạc của cô, mặt anh lạnh lùng nói: “Chờ cô trở về nhà ăn cũng không muộn.”

“Để lâu như vậy sẽ hỏng mất, rất đáng tiếc.”

“Không lâu.” Anh vẫn lạnh nhạt nói tiếp: “Lập tức từ nhà hàng về đây cũng không xa, không mất quá nhiều thời gian.”

“Lập tức trở về? Tôi là muốn đi làm, làm sao có thể về ngay lập tức –”

“Cô là đi thanh toán tiền lương.”

“Tôi vì sao phải thanh toán tiền lương?” Không giải thích được.

“Bởi vì cô đã bị sa thải.”

“Tôi bị sa thải lúc nào?” Nói hưu nói vượn!

“Từ lúc cô đi khỏi chỗ này, tôi liền gọi điện thoại cho quản lý của nhà hàng.”

“Anh –” Ân Đệ khóe miệng ở co quắp, giống như bị đầu độc, lúc nào cũng có thể chết bất đắc kỳ tử.

“Mạnh Đình! Anh dựa vào đâu mà có thể làm như vậy?”

“Tôi dựa vào chính năng lực của mình.”

“Anh cho anh là ai? Một cuộc điện thoại mà có thể ra lệnh cho mọi người sao? Quản lý nhà hàng tại sao phải nghe lời của anh?”

Anh nhìn thẳng vào cô, nở một nụ cười lạnh lung nhưng vẫn rất mê người, “Cô có thể thử nhìn xem.”

Ân Đệ trong lòng lạnh đi một nửa, tự tin của người đàn ông này làm cho người ta nổi giận, nhưng một ngọn lửa khác cũng ở trong long ngực của cô bùng cháy lên.

“Thử cái gì? Anh có bản lãnh lộng quyền? Coi như anh có cái bản lãnh lớn này, cũng không nhất thiết phải dùng ở trên người tôi! Đây là công việc của tôi, là chuyện của cá nhân tôi, anh không phải đang quản quá nhiều sao? Quả thực là buồn cười!”

“Người buồn cười là cô.” Anh tiến lại gần , kéo lấy tay của cô lôi đi, “Cô bây giờ hãy lên lầu trước, nhớ, chân chưa khỏi thì không được phép đi lung tung.”

“A!” Bởi vì anh đột ngột kéo đi, Ân Đệ cảm giác mắt cá chân bị thương đột nhiên đau nhói.

Mạnh Đình lập tức ngừng bước, buông cô ra, mày rậm nhíu một cái, cơn giận đột nhiên bay mất, thay vào đó là đau lòng. . . . . . Còn có áy náy, cuối cùng thành ảo não.

“Có lẽ là tôi không nên quan tâm. Nhưng, muốn đi làm cũng không nên nóng lòng như vậy.” Anh bỗng dưng có cảm giác rất luống cuống.

Ân Đệ cắn môi, uất ức nói: “Tôi hiểu, nhưng mà tôi sợ nếu còn không đi, thì thật sự sẽ không cần phải đi nữa rồi.”

“Không phải đi nữa thì thôi, sợ cái gì?”

“Sợ cái gì? Không đi làm, ông chủ sẽ cho tôi tiền sao? Không có tiền sẽ không cơm ăn, thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, anh có hiểu hay không?” cô tức giận đáp lại.

“Kia –” vẻ mặt anh trầm ngân, sau đó ân cần nói.”Bữa ăn tối đây?”

Nhìn thấy biểu tình u mê của cô, anh nói nói tiếp: “Cô đang nhắc nhở tôi, nên nộp lệ phí tiền ăn bữa tối hả?”

Ân Đệ ngẩn người, sau đó cười ra tiếng, bĩu môi hừ cười nói: “Bữa ăn tối dĩ nhiên cũng vậy không thể ăn không .”

Nhìn cô cuối cùng cũng cười tươi, Mạnh Đình khóe môi nhẹ nhàng giơ lên, cái loại thỏa mãn đó lần nữa xuyến thấu vào trái tim.

Ân Đệ cuối cùng cũng phải cười thỏa hiệp, cô đối với người đàn ông này cảm thấy không có cách, không biết tại sao, anh lại có bản lĩnh dẫn dắt tâm tình của cô.

“Về nhà ăn cơm đi.” Lời của anh rất tự nhiên.

Ân Đệ gật đầu đồng ý, nhưng lại cảm thấy không được tự nhiên.

Bọn họ thành người một nhà lúc nào vậy?

www. xit¬ing. org www. xit¬ing. org

Vết thương ở chân đã dần khỏi hẳn, Ân Đệ lại bắt đầu cuộc sống bận rộn của mình. Ngày đêm làm liên tiếp hai công việc khiến cho cô có cảm giác thời gian trôi qua thật nhanh.

Trong nháy mắt, cô tới” Nhà hàng Long Phượng” làm, đã được gần hai tháng.

Đây là một nhà hàng rất có danh tiếng về các món ăn Quảng Đông, được trang hoàng một cách xa hoa lộng lẫy, không kém nhà hàng cấp năm sao một chút nào.

Ân Đệ làm nhiện vụ dẫn khách, trên người mặc một bộ sườn xám kiểu Trung Quốc, đứng thẳng ở lối vào phòng ăn.

Lúc này, quản lý nhà hàng chợt đi tới dặn dò, cần đặt biệt chú ý tới ” phòng Long”* tại tầng hai bởi vì hôm nay có một vị khách quan trọng đến. Vì giá bao cả phòng kia không hề rẻ, vì vậy đặt phòng này đa số đều là khách VIP.

Phòng Long: nhà hàng Long Phượng được chia thành hai loại phòng là Long và Phượng

Giờ dùng cơm đã gần đến, khách khứa cũng lục đục kéo đến.

“Hoan nghênh quang lâm! Xin hỏi ngài có đặt bàn trước không. . . . . . Vâng, bên này xin mời.” Ân Đệ chân đi giày cao ba tấc bắt đầu dẫm lên sàn nhà hàng dẫn khách.

Đột nhiên, Ân Đệ phát hiện trong ” phòng Long” của nhà hàng lại là một mảng trống rỗng, khách bên trong đã đi đâu hết rồi?

Vừa đi đến lối vào, Cô lại phát hiện — có người đoạt “Địa bàn” của mình !

Tối nay, đặt bàn ở phòng Vip tầng hai là giám đốc Ngô, ông ta bây giờ đang đứng ở cửa ra vào , mặc dù trong phòng đang bật điều hoà, nhưng ông vẫn cầm lấy khăn tay lau mồ hôi liên tiếp, dáng vẻ hình như rất khẩn trương.

Mà đứng cạnh ông, lại có một số cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ăn mặc rất sành điệu đang líu ra líu ríu!

Ân Đệ không nhịn được tiến lên nói: ” Giám đốc Ngô, nếu khách của ngài tới, tôi sẽ dẫn họ lên –”

“Đã nói rồi, người ta đứng ở chỗ này chính là để giữ cửa mà? Đây vốn là công việc của cô ta, hay là chúng ta đi lên lầu trước nha, người ta đứng

lâu quá mỏi cả chân rồi nè.”Một cô gái đứng bến cạnh nũng nịu nói.

Giữ cửa? Ân Đệ nhíu lông mày lại, cô