
một người bạn.”
“Là một cô gái?”
Mạnh Đình gật đầu một cái.
Thượng Bằng cũng rất dứt khoát, “Được, đây là việc rất nhỏ, chỉ là –”
Cổ Thiên Kỳ chen miệng vào: “Mạnh Đình, chú
ý nghe, nếu không không cẩn thận, bài vị của bát đại tổ tông nhà cậu cũng chuẩn bị đào hố đi.”
“Cám ơn cậu đã đề cao mình như vậy, điều kiện mà mình đề ra, quả thật không thể quá dễ dàng.”
“Nói đi.” Mạnh Đình lộ ra vẻ mặt, giống như Vampire (mà cà rồng) mở miệng.
“Chờ mình làm xong truyện này rồi hãy nói đi.” Thượng Bằng ra vẻ cực kỳ công bằng.
Nhưng Mạnh Đình lại có loại trực giác — người này lại đang muốn làm ra quỷ kế gì đây.
Chỉ là không sao cả, dù sao cũng sẽ biết được đáp án .
Thượng Bằng làm việc quả nhiên hiệu suất rất cao, hắn rất nhanh đã cho Mạnh Đình câu trả lời.
“Căn nhà kia quả thật đã bị người mua đi, mình đã điều tra được người mua, trước mắt người đó đang ở Hongkong.”
“Có biện pháp liên hệ không?”
“Ý của cậu là. . . . . .”
“Cùng chủ nh ni chuyện, chỉ cần hn chịu ra gi, tt cả c th thơng lợng.”
Thợng Bng thở một hơi, xem ra ngời ny l đùa thnh thật rồi! “Cậu thật sự thích Tả Ân Đệ nh vậy ?”
“. . . . . .”
“Từ phòng t liệu mun tm ra tn c y khng kh.” Thợng Bng cời đến thần thần bí bí, “Nhng l, chỉ c tn vẫn khng cch nào thỏa mãn tò mò của mình với cô ấy.”
“Thượng Bằng, chớ đi chọc cô ấy.” Mạnh Đình con mắt nhất thời thành băng vạn năm.
“Được.” Thượng Bằng nhún vai, “Bất luận dùng cách nào, mình cũng sẽ mua lại được căn nhà đó, chỉ là, mình cũng vậy muốn cậu giúp mình làm một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Thượng Bằng thuận tay ở trên mặt bàn cầm bút lên, viết chút chữ.
Mạnh Đình nhìn xong, bỗng chốc trợn to con mắt.”Hèn hạ.”
“Tin tưởng mình, đây là chuyện tốt.” Thượng Bằng tà ác nói.
“Đồng ý.” Mạnh Đình híp mắt lại, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, “Dù sao người gánh chịu hậu quả là cậu cũng không phải là mình.”
Thượng Bằng trước khi đi, mới nói: “Buổi tối cùng ăn cơm nha?”
“Không, mình đã có hẹn trước.”
“Ah –” giọng nói kéo dài ra, “Hẹn với Tả Ân Đệ?”
Mạnh Đình dừng một chút, “Ừ.”
“Có cái gì cần mình giúp một tay không?” Ông bạn, nhiệt tình của mình đã đạt đến trình độ nhất định a.
“Giúp một tay?” Mạnh Đình cười lắc đầu một cái, “Xem ra cậu rất hiểu con người của Mạnh mỗ, còn muốn ở lại giúp mình.”
Thượng Bằng sững sờ, hồi lâu, nhếch miệng cười, “Nói đúng lắm, là mình thất kính. Vậy thì. . . . . .” Bằng bản lãnh của mình? “Liền chúc cậu được như mong muốn.”
Mạnh Đình cũng mỉm cười, đáp lại lời chúc phúc của bạn tốt.
Chân Tả Ân Đệ bị thương vẫn chưa khỏi hẳn, đành phải xin nghỉ phép mấy ngày, thói quen và sinh hoạt hàng ngày bỗng dưng có sự thay đổi lớn.
Đầu tiên là “Cô dâu mới” thương xuyên không thấy mặt, cư nhiên tự động trở về bản doanh, khó thấy nhất chính là, Chu tương tự nhiên bt đầu mua thức ăn, lại còn xn tay o xung bếp nu canh!
Nhng thay đổi ln nht, chính l Mạnh Đnh lun đúng giờ trở v “Nh” ăn cơm ti.
Anh thờng xuyn đến nh c, hơn nữa cng lúc cng ging nh thi quen.
Chu Tơng ni anh ly lý do đến đy l đ ăn cơm, trn thực tế l ti đy l kim tra xem c v Lực Cn c yu nhau thực hay khng, cho nên mỗi lần ăn xong cơm tối, cô dâu mới luôn là lý do bỏ đi, để lại một người đàn ông không thích xem ti vi lại chiếm lấy cái điều khiển ti vi, còn có một cô gái bị phát ” chứng mẫn cảm”.
Bọn họ cùng nhau xem ti vi, nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng sẽ cùng nhau cười ra tiếng, nhưng cũng không thiếu cãi vả cùng khiêu khích. . . . . .
Nhưng mà hôm nay, Ân Đệ rất hi vọng không phải nhìn thấy anh, bởi vì cô muốn trả phép bắt đầu đi làm lại tại nhà hàng.
Mỗi lần cô vừa nhắc tới chuyện này, lập tức đưa tới làn sóng phản đối, tất cả mọi người đều muốn chân của cô khỏi hắn rồi mới trở lại làm việc, nhưng Ân Đệ thật sự không đợi nổi được nữa.
Vẫn chưa tới lúc tan việc, thừa dịp Chu Tương cùng Lực Côn không có ở đây, Ân Đệ liền chuẩn bị ra cửa.
Chỉ là còn chưa đi ra khỏi đường tắt, trước mặt liền xuất hiện một bóng dáng cao lớn, khiến cho cô đứng hình không thể động đậy nổi.
Là Mạnh Đình.
“Cô muốn đi đâu?”
“Tôi. . . . . . Ra ngoài mua chút đồ.” Ân Đệ rũ xuống vai, cô vẫn không dám nói thật.
Mạnh Đình ánh mắt hơi lóe lên, “Mua xong rồi hả?”
Ân Đệ gật đầu một cái, liếc thấy trong tay anh có hai hộp đồ ăn Nhật bản, “Anh mua đồ ăn sẵn hả?”
“Lực Côn nói bọn họ muốn đi xem biểu diễn ca nhạc, hôm nay sẽ không ăn cơm ở nhà. Cho nên tôi có mua chút đồ ăn. . . . . . Thuận tiện mua luôn cho cô một phần, đi thôi.” Anh thúc giục cô đi lên lầu.
“Đó.” Ân Đệ cười gượng ép, “Nhưng mà tôi muốn. . . . . .”
Anh nhíu mày, lặng lẽ chờ cô nói tiếp câu sau.
Đáng chết, Ân Đệ thật muốn đánh cho mình một trận, rõ ràng đây không phải chuyện liên quan đến anh, không phải sao? Cho nên, cô cố gắng hắng giọng nói: “Tôi hôm nay muốn đến nhà hàng làm việc.”
“Được.”
Cái gì? Được? Bình thường anh luôn theo Chu Tương phản đồi cô mà? Ha ha ha, chẳng lẽ người này chợt thông tình đạt lý rồi hả? Ân Đệ thần sắc bỗng chốc chuyển thành nhẹ nhõm, vươn tay lại chỗ anh, cười nói: “Vậy, đồ ăn này tôi sẽ mang đến chỗ làm ăn.”
Nhưng anh