
hắp nơi, cá ta mới tỉnh ngộ, hiểu ra được ân huệ lớn lao của biển lớn.
Tôi như một giọt nước.
Bốc hơi phiêu bạt giữa không trung, không nhà không cửa. Cuối cùng cũng đến một ngày tụ lại thành mưa, rơi xuống đáy biển, trở thành một phần của biển lớn, từ ấy không còn bốc hơi nữa, mãi mãi giã từ cuộc sống phiêu bạt lênh đênh.
Để một giọt nước trường tồn mãi mãi, cách tốt nhất là để nó trở về biển lớn.
Trên một ý nghĩa nào đó, Lông Mi chính là “biển lớn”, làm tôi cảm kích đến rơi lệ.
###
Lông Mi đi tham dự một diễn đàn văn nghệ. Tôi ở lại quán bar trông nom việc kinh doanh.
– Bì Tử lại không đến à ?
Tôi chau mày hỏi Quán Đầu, đã lâu lắm rồi không thấy mặt cậu ta đâu.
– Bì Tử kia kìa.
Quay đầu lại, thấy Bì Tử đang phấn khởi đi vào. Tôi liền chạy tới ôm cậu ta thật chặt, vỗ vai bồm bộp. Có cảm giác Bì Tử có gì đó khang khác. Nhìn một lúc mới nhận ra cậu ta đã mặc đồ Tây lại như ngày trước. Có điều giờ quần áo giày dép toàn bộ đều là hàng hiệu, nhìn rất ra dáng một nhà doanh nghiệp trẻ tiền ra bạc vào, so với ngày trước thì thật khác một trời một vực.
– Dạo này biến đi đâu vậy ?
Tôi trách móc.
– Đi tiếp khách, mệt bã cả người, toàn thân giờ biến thành một đống phế liệu hết cả rồi.
Bì Tử trả lời.
– Chỉ cần cái đồ kia không thành phế phẩm là được rồi.
Tôi cười cười nói đùa.
– Nghe nói cậu sắp kết hôn hả ?
Bì Tử hỏi.
Tôi gật đầu hạnh phúc. Cậu ta liền làm bộ đưa tay sờ trán tôi, rồi nhún vai cười cười nói:
– Một cuộc hôn nhân không mục đích là một cuộc hôn nhân thất bại.
– Hờ, tớ có mục đích đấy chứ, là để đánh một dấu chấm hết cho cuộc sống trước đây, bắt đầu lại từ đầu.
Bì Tử nghe xong thì bật cười ha hả, nghĩ ngợi gì đó rồi nghiêm túc trả lời:
– Đời người này chẳng có thứ quái gì có thể đánh một dấu chấm hết cả, trừ phi cậu chết. Loại người như bọn mình, trời sinh ra đã không phụ thuộc vào bất cứ cái quái gì, lại càng không phụ thuộc vào hôn nhân, hôn nhân chỉ là nơi lẩn tránh cho những kẻ cô độc không bản lĩnh, những kẻ đáng thương trốn chạy khỏi thế giới tự do ! Chúng ta cần phải sống tự do, ngẩng cao đầu mà sống, dũng cảm hưởng thụ, dũng cảm để mọi thứ vuột khỏi tầm tay, mất đi tất cả mới là tự do, đây không phải là danh ngôn của cậu sao ?
Nhấp một ngụm Vodka to, rồi cậu ta lại lý luận tiếp:
– Trên đời này chỉ có hai thứ là đáng tin cậy nhất, là tiền và cái chết. Bất cứ ai cũng không thể kháng cự lại sức quyến rũ của tiền và sự uy hiếp của cái chết. Cái mà người ta vẫn gọi là tình yêu ấy thực ra chỉ là một đồ vớ vẩn ! Là thứ nhìn bề ngoài thì đáng tin cậy, nhưng thực ra lại là thứ dễ làm nggười ta tổn thương nhất. Chỉ có tiền với cái chết mới là giấy thông hành tốt nhất cho cậu đi bất cứ đâu !
Tôi chỉ biết tròn mắt lên nhìn cậu ta, chẳng biết nói gì.
Cả hai chìm vào im lặng. Không khí thân mật trước đây đột nhiên như bị một bức tường thủy tinh trong suốt chặn vào giữa, cả ánh mắt cũng bị bật ngược trở lại.
Uống nốt ly rượu, Bì Tử cứ nằng nặc kéo tôi xuống nhà xem thứ gì đó.
Một chiếc xe đậu ở vị trí bắt mắt nhất. Một chiếc Benz SLK mui trần mới toanh.
Tôi vuốt nhẹ lên lớp sơn bóng loáng, tròn mắt ngạc nhiên nhìn Bì Tử. Cậu ta ném chìa khóa cho tôi, ra hiệu bảo lái thử. Tôi nghĩ giây lát rồi cuối cùng vẫn để cậu ta lái, còn mình thì chỉ ngồi bên cạnh. Chiếc xe rú lên một tiếng rồi lao đi, như một con báo hung hãn.
– Cảm giác không tệ chứ ? Đây mới là cuộc sống ! Liều mạng kiếm tiền rồi liều mạng hưởng thụ, kết hôn làm quái gì ? Hai anh em chúng ta sống thế này chẳng thích à ! Thưởng thức sự kích thích, sống thoải mái tự do, chết không hối hận !
Nếu là trước đây, những lời này nhất định sẽ làm tôi hưng phấn rồi sẽ hoang mang. Giờ không hiểu sao lại chỉ thấy phản cảm.
Tôi cứ vẩn vơ suy nghĩ mãi về nguyên nhân dẫn đến sự phản cảm này, trầm mặc không nói gì.
Phía trước xuất hiện một ngã ba. Tôi cho rằng Bì Tử sẽ rẽ trái, nhưng cậu ta lại ngoặt vô lăng sang bên phải.
Giật mình sực tỉnh. Thì ra tôi và Bì Tử đã đi trên hai con đường hoàn toàn khác nhau.
Tuổi trẻ và ham muốn của Bì Tử tiếp tục xảy ra phản ứng hóa học với nhau. Còn tuổi trẻ của tôi lại kết tủa với tình yêu. Rốt cuộc là ai đúng, ai sẽ tạo ra “chất hóa học” phù hợp với cuộc đời nhất ? Chẳng ai biết được ?
Đạo bất đồng, bất tương vi mưu – chỉ biết rằng câu tục ngữ lạnh lùng ấy bắt đầu đối diện với hai người bạn thân thiết nhất.
Cảm thấy vô cùng khó chịu, cứ bóp tay mãi không thôi.
– Đời chó chết ! Tớ F !
Không nén nổi bực tức quát lên một tiếng.
– Đời thì phải chó chết thôi ! Chó chết ! Tớ F ! F !
Bì Tử hưng phấn, gào lên như hồi trước.
Tôi ôm đầy một bụng những bực dọc không biết phải phát tiết thế nào, bèn đứng hẳn dậy, hò hét thật lớn.
Xe phóng đi như bay, ném lại phía sau vô số tiếng “Tớ F !”
###
Rẽ vào một đường khác.
Trên phố có hai cô bé đang đi bộ. Tóc dài thẳng đuột nhuộm vàng óng, váy ngắn cũn, áo khoác bó sát người, ủng ống dài, đùi để trần, phấn mắt bôi dày như con gấu mèo … vừa nhìn đã biết là mô phỏng theo phong cách Nhật hay Hàn Quốc trên tạp chí, vừa nhìn đã biết là lớp người mới chỉ muốn hưởng