pacman, rainbows, and roller s
Bên cạnh Thiên Đường – Quản Ngai (18+)

Bên cạnh Thiên Đường – Quản Ngai (18+)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326112

Bình chọn: 9.5.00/10/611 lượt.

mộ, còn gì nữa không ?

– Socrates cho bạn tốt mượn vợ, để tỏ rõ tình cảm của mình với bạn.

– Lão già biến thái, còn nữa không ?

– Trên những bức tường ở các nơi công cộng tại Hy Lạp cổ, điêu khắc rất nhiều hình tượng nam nữ giao hoan.

– Lại bắt đầu biến thái rồi đấy ?

– Không phải, họ dùng những hình tượng này để biểu lộ sự sùng bái sinh thực, tránh tà đuổi ác thôi.

Tôi và Mũ Bò để nguyên quần áo, ôm nhau, nói với nhau câu được câu mất, rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

Thân hình Mũ Bò rất rắn chắc, đôi chân thon dài quấn lấy tôi, bộ ngực tràn đầy nhựa sống đè lên ngực tôi, hơi thở thơm nức mùi hương của con gái phả nhẹ vào cổ tôi. Cảm giác ham muốn chảy rần rật khắp huyết quản. Tôi cẩn thận phân biệt lại, phát hiện ra cảm giác ham muốn ấy đơn thuần chỉ xuất phát từ phần dưới cơ thể, chứ không phải từ bộ não, trong sự ham muốn không có thành phần “yêu”. Từ lâu tôi đã chán ghét kiểu quan hệ qua đường trăm lần như một ấy. Đành chỉ biết cười khổ, cố đè nén những cám dỗ nhục thể xuống, lẩm nhẩm đếm, một lúc sau thì ngủ thiếp đi.

Chương 13.

Những mạch núi dài kéo dài không dứt chạy hai bên đường quốc lộ. Dõi mắt nhìn ra xa, ngoài đá ra thì không thấy gì hết, ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống mặt đá phản xạ ra những tia sáng rực rỡ, tựa như vầng hào quang thắng lợi trong cuộc chiến tranh đoạt không gian sinh tồn với màu xanh của thực vật ? Đá ở đây có màu xám hay xám đen nhưng xe đi qua một nơi gọi là Tây Hồ trấn, đá lại biến thành màu đen tuyền, trông rất thần bí và khủng bố. Hai bên đường lúc nào cũng có thể thấy những bức tường đổ nát, và những cây cỏ lạc đà với sức sống mạnh mẽ đang ngoan cường chống lại sự khắc nghiệt của sa mạc. Tôi không khỏi thầm thở dài cảm thán trước nhiều loài thực vật còn chưa biết tên trong sa mạc đang dùng thân thể mình để ca ngợi sự sống, châm chọc tử thần chỉ còn cách mình trong gang tấc. Chợt có cảm giác hổ thẹn.

Chiều tối hôm sau, chúng tôi đến động đá Mạc Cao ở Đôn Hoàng.

Sau khi thưởng thức các bức bích họa trong động, tôi và Mũ Bò kiếm một chỗ mát mẻ ngồi nghỉ ngơi, bắt chuyện với một người làm công ở gần đó. Anh ta nói ở mé phải chỗ này có một dòng sông cạn, cạnh đó là một quần thể động đá còn đang trong giai đoạn nghiên cứu, nên vẫn còn giữ nguyên được trạng thái nguyên thủy, đáng xem hơn ở đây nhiều. Người làm công đó còn nói cơ quan quản lý đã rào chỗ đó lại, người ngoài không được vào trong. Mũ Bò nháy mắt với tôi một cái, tôi hiểu ý, khẽ gật đầu đáp lại.

Đêm xuống, du khách tản về các nhà nghỉ, khu du lịch vắng tanh không một bóng người.

Núi Minh Sa dưới ánh trăng trông thật tĩnh lặng và thanh bình. Động đá Mạc Cao như hàng lông mày kéo dài dưới chân núi. Cạnh đó là một dòng sông đã cạn khô, lòng sông hằn lên những nếp như vẩy cá, lấp lánh dưới ánh trăng.

Tôi kéo tay Mũ Bò, chui qua những bụi cỏ rậm rạp, nhảy xuống bờ đập, chạy qua lòng sông, trèo lên bờ đối diện, chạy thẳng đến quần thể hang động bị rào kín bên phải hang đá Mạc Cao, chui vào một cửa hang rộng và cao. Dưới ánh trăng, một bức tượng phật lớn đứng sừng sững, do nhiều năm không được tu tạo lại, tượng phật đã mất tay mất chân, toàn thân phủ một lớp bụi dày, trên vai đùn một đống phân chim.

Tôi và Mũ Bò đi vòng vòng khắp nơi, tìm kiếm những thứ ly kỳ cổ quái. Hai người mò ra phía sau tượng phật, phát hiện một viên gạch có màu sắc rất khác những viên gạch khác, bèn tìm một cái gậy, cẩn thận moi nó ra, bật đèn lên soi vào bên trong, rồi thò tay vào mò mẫm, không ngờ mò ra được một chiếc tram bạc và một cái nhẫn ngọc. Cả hai đều rất kinh ngạc. Mũ Bò cẩn thận cầm lên quan sát, so sánh một lúc rồi cài tram lên mái tóc dài, còn chiếc nhẫn ngọc thì đeo vào ngón út của tôi.

Tiếp tục đi vào bên trong, hang đá giống như một mê cung khổng lồ, mỗi cửa hang đều có mấy lối ra khác nhau. Tôi lấy la bàn, đi thẳng theo hướng song song với lòng sông cạn. Cảm giác lúc này giống như đi qua một ngàn năm trăm năm lịch sử, hay như đọc muốn cuốn biên niên sử về văn hóa Tây Vực vậy. Cảm giác được đặt chân lên lịch sử, khiến máu trong người tôi nóng bừng lên.

Tôi đã từng có cảm giác tương tự như vậy một lần.

Năm đó tôi sang Ý du lịch, đến tận Herculaneum. Nơi này cũng giống như thành cổ Pompeii, đã bị núi lửa Vesuvius hủy diệt trong nháy mắt. Điểm khác nhau là Pompeii bị khói bụi lưu huỳnh vùi lấp, còn Herculaneum thì bị bùn đất chôn vùi, có lẽ còn thảm khốc và khủng bố hơn gấp bội. Hoàng hôn hôm ấy, tôi ngồi ở một góc phố Herculaneum mới được khai quật lên mặt đất, vuốt nhẹ lên tảng đá đã bị vùi lấp 1900 năm trước, cảm giác thật kỳ lạ, tựa như nhìn thấy chúa Jesu sống lại vậy. Lúc ấy, tôi không nén nổi tiếng thở dài, thầm nghĩ con người sống một đời trên thế gian này, rốt cuộc có thể để lại cái gì?

Cùng Mũ Bò trèo lại sang bờ bên kia, ngồi xuống cạnh một dòng suối, thở hổn hển vì mệt.

– Lần này có được coi là thám hiểm không ?

Mũ Bò hưng phấn nói.

– Không được, phải gọi là ăn trộm báu vật mới đúng

– Thế nào mới được gọi là thám hiểm ?

– Đến La Bố Lạp tìm xương người chết một ngàn năm trước, mang về nhà g