Polly po-cket
Bên cạnh Thiên Đường – Quản Ngai (18+)

Bên cạnh Thiên Đường – Quản Ngai (18+)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326125

Bình chọn: 8.5.00/10/612 lượt.

âm sự điều gì đó với mặt đất. Bên tai tôi vang lên tiếng nhạc bài “Knocking on Heaven’s Door” mà Gun&Rose hát lại của Bob Dylan – Gõ cửa thiên đường ! Phong cảnh trang lệ cùng với âm nhạc tuyệt diệu, lúc này ở nơi đây quả thật không còn gì hợp hơn nữa. Máu trong người tôi như sôi lên hừng hực. Đây chính là sức mạnh của âm nhạc, cả sức mạnh của sa mạc Gobi nữa.

Cả tôi lẫn Mũ Bò đều bị đại tự nhiên làm rung động tận đáy lòng.

Tâm trạng đột nhiên tốt lên rất nhiều, thư thái hơn rất nhiều.

Cúi đầu cười cười với Mũ Bò, cô nàng cũng cảm động cười lại với tôi.

Đêm trên sa mạc Gobi đến rất nhanh.

Tầng mây chỉ trong nháy mắt đã biến thành màu xám đen. Màn đêm buông xuống, gió lạnh nổi lên. Mũ Bò dựa sát vào người tôi, đầu lắc lư lắc lư, được một lát thì ngủ thiếp đi.

###

Tiếng nhạc của bài “Vincent” vang lên bên tai.

Mọi vật trước mắt như hoa đi, biến hóa thành những thước phim chạy liên tục. Triền núi xanh ngắt. Đồng hoa cải dầu. Cây. Những ngôi nhà lợp ngói xanh. Con suối nhỏ róc rách. Tranh sơn dầu. Gương mặt ấm áp đỏ hồng lên vì ánh hoàng hôn của Lông Mi.

Một lát sau lại vang lên bài “Hành Khách”.

Màn hình tưởng tượng chợt chuyển sang cảnh ngõ Thạch Bì Lộng. Ba chiếc hộp Pandora ngồi co ro trên nóc nhà. Mặt hồ tĩnh lặng. Ngôi nhà thuyền tuyệt đẹp. Ánh mắt u uất tuyệt vọng của Bất Bất/

Trong đầu lúc thì nghĩ đến người này, lúc lại nghĩ đến người kia.

Dằn vặt. Tự dày vò.

###

Đêm đã khuya, không kịp đến Đôn Hoàng.

Phía trước lại là một vùng hoang vắng không bóng người, chúng tôi đành cắm trại tại chỗ. Tôi lái xe đến phía sau một căn nhà tách nát, lấy ra những thứ cần thiết để cắm trại ngoài trời.Mũ Bò giúp tôi đóng đinh, căng lều, kê đệm ngăn nước chảy.

Xong việc, Mũ Bò còn chạy lên tận đường lớn kiểm tra, không thấy xe moto, cũng như lều trại đâu mới yên tâm quay trở lại. Khi cắm trại ngoài trời, kẻ địch lớn nhất là người khác, dã thú chỉ đứng hàng thứ hai.

Chúng tôi dốc hết đồ ăn trong ba lô ra. Mũ Bò “tàng trữ” một lượng lương thực rất phong phú: thịt Kim Tiền, thịt dê khô, thịt khô hiệu Người Mẹ trong gói chân không, một hộp ô mai, mấy quả táo to, thậm chí có cả một hộp đựng toàn mỳ khô nữa ! Nhìn vẻ kinh ngạc trên mặt tôi, cô nàng cứ đắc ý lắc đầu mãi không thôi.

Ăn xong, chuẩn bị đi ngủ thì Mũ Bò nổi hứng, cứ nằng nặc kéo tôi ra đụn cát bên ngoài lều, ngồi xoải chân, vừa gặm táo rôm rốp vừa nói chuyện phiếm.

– Có phải tôi rất xấu tính không ?

Mũ Bò hỏi.

– Chắc vậy.

Tôi bị cái xe ba bánh rách nát làm cho mệt bở hơi tai cả ngày trời, trong đầu lại vấn vương những khúc mắc tình cảm không thể giải quyết, nên chẳng hề có tâm trạng nói chuyện, chỉ muốn đi ngủ. Cô nàng hỏi gì thì trả lời nấy, vừa trả lời vừa ngáp.

– Tôi biết mà, nhưng mà không sửa được.

– Di truyền ?

Nhắc đến di truyền, Mũ Bò trầm ngâm một lúc, sắc mặt có vẻ uể oải chán chường.

– Không biết nữa, tôi mất cha từ lâu lắm rồi.

Thì ra là người cùng cảnh ngộ. Tôi vỗ nhẹ lên vai Mũ Bò, tỏ ý an ủi.

– Trước khi tôi ra đời thì cha đã chết. Tôi được mẹ nuôi lớn. Nhưng tôi không thích mẹ, thậm chí còn từng căm ghét bà ấy nữa.

Đúng là hôm nay gặp phải quái nhân rồi. Người ghét cha thì không hiếm, nhưng ghét mẹ thì đây là lần đầu tiên tôi gặp.

– Có phải tôi nói vậy làm anh sợ không ?

Mũ Bò cười cười hỏi.

– Đương nhiên là không. Mỗi người đều có những trải nghiệm đặc thù của riêng mình, vậy mới là người chứ. Nếu không thì đã trở thành người máy rồi.

Tôi đã giải thích cho Mũ Bò như thế. Mũ Bò lại cười, kể cho tôi quá khứ của mình:

– Tôi đã từng rất ghét mẹ mình, thậm chí là hận bà ấy nữa. Tôi biết như vậy là đại nghịch bất đạo, nhưng tôi có nguyên nhân của mình. Hồi nhỏ, chuyện để lại dấu ấn sâu sắc nhất trong hồi ức của tôi, chính là chuyện của mẹ tôi ve vãn đàn ông, kẻ đó còn có ý đồ với tôi nữa. Chiều hôm ấy, tôi không được khỏe nên đã xin nghỉ học về sớm. Nhà chúng tôi là loại nhà nát từ thời tô giới cũ ấy. Vừa mở cửa ra đã nghe thấy những tiếng rên rỉ quái dị của mẹ tôi. Tôi rón rén đi lên lầu hai, đi qua phòng mẹ, cửa phòng vẫn mở toang, mẹ và một người đàn ông đang nằm trên giường. Tôi sững người ra ! Vừa hay gặp đúng ánh mắt của hắn ta ! Tôi sợ hãi chạy thẳng về phòng mình như một con điên, toàn thân run rẩy. sau đó mẹ ra ngoài mua đồ, gã đàn ông kia đến gõ cửa phòng tôi. Tất nhiên là tôi không dám mở, hắn thì cứ ra sức đập cửa, sau đó dùng chân đạp nữa, vừa đập cửa, hắn vừa chửi bới bằng những từ ngữ bẩn thỉu nhất. Lúc ấy, tôi hầu như đã sụp đổ, cánh cửa cứ rung lên bần bật, cảm giác không còn nơi trốn chạy khiến tôi quyết định buộc chiếc khăn quàng cổ dài lên xà nhà, trèo lên ghế, thò cổ vào đấy, rồi hất chân một cái, trời đất liền đảo lộn.

Tôi vốn chẳng có tâm trạng nghe Mũ Bò kể chuyện, nhưng nghe tới đây, lại chợt thấy hứng thú. Quá khứ của cô gái này thật không bình thường, chẳng trách mà lời nói cử chỉ của cô nàng lại ngỗ ngược bất kham đến thế.

– Mẹ đã cứu tôi. Từ đó trở đi, tôi bắt đầu căm hận mẹ, căm hận đàn ông. Tôi bỏ nhà ra đi, lang thang bên ngoài mấy ngày liền, không có gì ăn, cuối cùng đành phải về nh