Old school Easter eggs.
Bảy ngày cho mãi mãi – Marc Levy

Bảy ngày cho mãi mãi – Marc Levy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324522

Bình chọn: 8.5.00/10/452 lượt.

lẽ là chuyện gì đó bực mình!

– Thế còn ông, Jules, chân ông thế nào rồi?

– Cũng như những phần còn lại, hơi khập khiễng!

– Nếu vậy thì quấn lại băng vào đó đi, trước khi nó bị nhiễm trùng, – Lucas vừa nói vừa bỏ đi.

Jules nhìn hắn đi về phía những tòa nhà cũ nát cách đó khoảng trăm mét. Lucas leo lên những bậc thang lỗ chỗ vết gỉ sét và tiến vào lối đi trên hiên dọc theo mặt tiền tầng một. Jules hét lên với hắn:

– Cái chuyện bực mình của cậu có mái tóc màu vàng hay màu nâu?

Song Lucas đã chẳng nghe thấy. Cánh cửa phòng làm việc duy nhất còn sáng đèn đã khép lại sau lưng hắn.

Zofia không muốn về nhà chút nào. Mặc dù việc Mathilde đến ở nhờ khiến cô rất thích, song cô cảm thấy mình bị mất góc riêng tư. Cô thả bộ dưới tòa tháp cổ xây bằng gạch đỏ mọc vươn cao trên những bến cảng trống trơn. Chiếc đồng hồ quả lắc khảm chìm vào nóc hình nón của tháp điểm nửa giờ. Cô tiến sát tới rìa bến tàu. Mũi con tàu chở hàng dập dềnh trong ánh sáng trăng pha lẫn một làn sương nhẹ.

– Ta rất yêu con tàu già nua này, nó và ta cùng tuổi với nhau đấy! Nó cũng kêu cọt kẹt mỗi lần di chuyển, nó còn han gỉ nhiều hơn cả ta đấy!

Zofia quay người lại và nở nụ cười với ông già Jules.

– Cháu chẳng ghét bỏ gì nó cả, nhưng nếu các dây thang của nó tốt hơn một chút, thì cháu sẽ càng yêu nó hơn.

– Đồ đạc dụng cụ chẳng can hệ gì đến cái tai nạn này cả.

– Sao bác biết?

– Bến cảng cũng là nơi tai vách mạch rừng, một vài lời chỗ này có thể ghép thành vài câu chỗ khác…

– Bác biết ông Gomez dã bị ngã như thế nào hay sao?

– Tất cả bí ẩn đều nằm ở chỗ đó. Nếu là một cậu trẻ tuổi thì người ta còn có thể tưởng là do một phút bất cẩn. Đã bao lâu rồi trên vô tuyến người ta vẫn cứ bảo lũ trẻ ngốc nghếch hơn các ông già nhiều … nhưng ta chẳng có vô tuyến và người công nhân đó quả là một anh lính già. Chẳng ai có thể tin nổi anh ta đã tự mình buông tay ngã lên thanh sắc được.

– Có lẽ ông ấy bị chóng mặt chăng?

– Cũng có thể, nhưng còn phải xem tại sao anh ta lại bị chóng mặt như vậy đã.

– Nhưng hình như bác đã nghĩ tới điều gì đó rồi!

– Trước hết là ta hơi lạnh, cái khí hậu ẩm ướt khó chịu này len lỏi vào tận xương ta, ta rất muốn tiếp tục cuộc bàn luận của hai bác cháu nhưng có lẽ để ra chổ khác đã. Gần cái thang dẫn lên khu văn phòng có một chỗ hình như có điều hòa nhiệt độ ấy, cháu không ngại nếu bác cháu ta cùng nhau đi vài mét chứ?

Zofia giơ cánh tay ra cho ông cụ. Họ đi nép dưới mái hiên chạy dọc theo mặt tiền. Ông Jules tiến vài bước để chọn chỗ thẳng ngay dưới cửa sổ duy nhất còn có ánh đen mặc dù trời đã khuya. Zofia biết hầu hết những người có tuổi thường có những thói gàn dở và nếu quý họ thì cần phải biết rằng không nên chống đối lại những thói quen ấy

– Được rồi, ở đây tốt lắm, – ông nói, – chính chỗ này là chỗ tốt nhất cho chúng ta!

Hai người ngồi xuống chân tường. Ông Jules vuốt dọc theo li chiếc quần sọc muôn thuở của ông.

– Thế nào bác, – Zofia hỏi lại, – bác nghĩ sao về chuyện ông Gomez?

– Ta có biết gì đâu! Nhưng nếu cháu chịu nghe, rất có thể làn gió nhẹ này sẽ kể cho chúng ta nghe điều gì đó.

Zofia nhíu mày, nhưng ông già Jules đã đưa một ngón tay đặt lên môi. Trong sự yên lặng của bóng tối, Zofia nghe thấy giọng nói trầm trầm của Lucas vang lên trong phòng làm việc, ngay phía trên đầu cô.

Huert ngồi đầu chiếc bàn bằng phooc-mi-ca. Ông ta đẩy một gói nhỏ bọc bằng giấy bản tới trước mặt viên giám đốc phụ trách bất động sản của khu cảng. Terence Wallace đã chọn chỗ ngồi đối diện với Lucas.

– Một phần ba bây giờ. Một phần ba nữa sẽ đến khi ban cố vấn quản trị của ông bỏ phiếu ủng hộ việc trưng dụng các bến cảng và phần cuối cùng ngay sau khi tôi ký giấy ủy nhiệm độc quyền kinh doanh các khu đất, – ngài phó chủ tịch nói.

– Chúng ta đã thống nhất rằng hội đồng quản trị của ông sẽ phải họp nhau trước cuối tuần, – Lucas nói thêm.

– Thời hạn ngắn kinh khủng, – người đàn ông rên lên, ông ta vẫn còn chưa dám cầm lấy cái gói màu nâu.

– Các kỳ bầu cử sắp tới rồi! Tòa thị chính sẽ rất vui mừng được thông báo việc biến đổi một khu ô nhiễm thành một khu nhà ở sạch sẽ xinh xắn. Như thế có khác nào một món quà từ trên trời rơi xuống! – Lucas vừa tâng bốc vừa đẩy cái gói vào tay Wallace. – Công việc của ông có đến nỗi phức tạp lắm đâu!

Lucas đứng lên bước lại gần cửa sổ, mở hé cửa ra và nói thêm:

– Hơn nữa sắp tới ông cũng chẳng cần phải làm việc nữa… thậm chí ông còn có thể thẳng thừng từ chối cái chức vụ mà người ta sẽ nâng ông lên để cám ơn vì đã làm giàu cho họ…

– Vì đã tìm ra giải pháp cho một cơn khủng hoảng thấy trước! – Wallace giành lời bằng giọng điệu đà, vừa đưa một chiếc phong bì lớn màu trắng cho Ed.

– Giá trị của mỗi mảnh đất đều ghi rõ trong bản báo cáo bí mật này, – ông nói. – Ngài cứ chào giá cao hơn khoảng mười phần trăm thì hội đồng quản trị của tôi sẽ chẳng thể nào từ chối được ngài.

Wallace nắm lấy phần của mình và vui vẻ lắc lắc cái gói.

– Tôi sẽ cho triệu tập họ đông đủ chậm nhất vào thứ Sáu, – ông ta nói thêm.

Ánh mắt Lucas nhìn qua khe của kính chợt bị thu hút bởi một cái bóng nhẹ nhàng