Teya Salat
Bảy ngày cho mãi mãi – Marc Levy

Bảy ngày cho mãi mãi – Marc Levy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324654

Bình chọn: 10.00/10/465 lượt.

o cho ngấm. Cô bày bữa sáng cho Mathilde lên khay, nhặt tờ báo mà bà Reine đã nhét qua khe cửa như thường lệ vào buổi sáng rồi mang tới đưa cho bạn. Cô giúp bạn ngồi dậy, xếp gối lại cho gọn gàng rồi quay về phòng mình. Mathilde đẩy cánh cửa sổ lên. Làn không khí ẩm ướt cuối mùa lùa vào tận chân cô, đánh thức một nỗi đau nhoi nhói, cô nhăn mặt.

– Chị đã gặp lại cái gã gửi hoa súng cho chị tối hôm qua! – Zofia hét lên từ trong phòng tắm.

– Chị và gã không rời nhau được nữa rồi! – Mathilde đáp lại bằng cách hét to không kém.

– Em cứ nói đùa! Đúng hơn là gã cũng đến ăn trong cùng một nhà hàng với chị.

– Gã đến với ai?

– Một cô gái tóc vàng.

– Trông thế nào?

– Tóc vàng!

– Còn gì nữa?

– Thì là kiểu hãy đuổi theo tôi đi, anh sẽ dể dàng tóm được tôi thôi, gót giày của tôi cao lắm!

– Thế chị có nói chuyện với gã không?

– Vài câu thôi. Gã lúng búng bảo rằng cô ta là nhà báo và gã đã đồng ý để cô ta phỏng vấn.

Zofia đứng vào dưới vòi sen. Cô xoay những chiếc khóa vòi gỉ sét và gõ một cái thật mạnh vào cái vòi sen làm nó kêu khục khục, nước chày dọc trên mặt và trên người cô. Mathilde mở tờ San Francisco Chronicle, một bức ảnh đã thu hút sự chú ý của cô.

– Gã ta không nói dối đâu! – Cô hét lên.

Zofia, vừa mới đổ rất nhiều dầu gội lên tóc, mở mắt ra. Cô cố gắng lấy mu bàn tay chùi bớt bọt xà phòng đang làm cô cay mắt nhưng chỉ khiến cho mắt càng bị xà phòng tràn vào.

– Chỉ có điều tóc cô ta màu hung… – Mathilde tiếp lời, – và trông cô ta cũng không đến nỗi tệ!

Tiếng nước từ vòi sen ngưng bặt, Zofia lập tức hiện ra trong phòng khách. Cô quấn một chiếc khăn tắm bông dày quanh eo và mái tóc vẫn còn phủ đầy bọt.

– Em vừa mới bảo gì cơ?

Mathilde ngắm nhìn cô bạn gái.

– Chị có bộ ngực thật là đẹp!

– Đã là thánh thì tất nhiên phải đẹp, nếu không đã chẳng gọi là thánh.

– Sáng nào em cũng tìm cách nói như vậy với bộ ngực của em khi đứng trước gương.

– Chính xác là em đang nói gì vậy, Mathilde?

– Em nói đến cặp tuyết lê của chị ấy! Em ước ao giá như mình có được bộ ngực đáng hãnh diện như vậy.

Zofia vội lấy tay che lên ngực.

– Em đang nói gì, trước đó cơ?

– Có lẽ là nói về cái vấn đề khiến chị phải chạy ngay ra khỏi buồng tắm mà chẳng kịp tráng sạch người!

– Cô vừa nói vừa vung vẩy tờ báo.

– Làm thế nào mà bài báo có thể được đăng ngay như vậy nhỉ?

– Máy ảnh kỹ thuật số và Internet! Chị trả lời phỏng vấn, chỉ vài giờ sau chị đã xuất hiện trên trang nhất của một tờ báo và ngày hôm sau người ta sẽ dùng chị để gói cá tươi ở cửa hàng!

Zofia đã định lấy tờ báo từ tay Mathilde nhưng cô gái giật lại.

– Đừng có đụng vào! Người chị ướt rượt kia kìa!

Mathilde bắt đầu đọc thật to những dòng đầu tiên của bài viết trải trên hai cột báo “SỰ THẬT VỀ BƯỚC THĂNG TIẾN CỦA TẬP ĐOÀN A&H”: đúng là một bài hết lời ca tụng Ed Heurt trong đó cô nhà báo dùng tới ba mươi dòng để tán dương sự nghiệp của con người mà không ai có thể phủ nhận được công lao to lớn đối với sự phát triển của nền kinh tế địa phương. Bài báo kết luận rằng cái công ty nhỏ bé trong những năm 1950, nay đã trở thành một tập đoàn khổng lồ, hoàn toàn dựa vào đôi vai của Ed Heurt.

Cuối cùng thì Zofia cũng giành được tờ báo và tự đọc nốt bài bình luận có kèm theo một tấm ảnh màu nhỏ. Bài báo được ký tên Amy Steven. Zofia gấp tờ báo lại và không thể giấu được một nụ cười.

– Tóc cô ta màu vàng! – Cô nói.

– Chị sẽ gặp lại gã ta chứ?

– Chị đã nhận lời ăn trưa.

– Khi nào?

– Thứ Ba.

– Thứ Ba mấy giờ?

Lucas sẽ ghé đón cô vào khoảng giữa trưa, Zofia đáp. Mathilde liền chỉ tay về phía của buồng tắm và gật đầu.

– Vậy là còn hai tiếng nữa chứ gì!

– Hôm nay là thứ Ba ư? – Zofia vừa hỏi vừa cuống quít nhặt đồ đạc lên.

– Thì trên tờ báo ghi như vậy!

Zofia bước ra từ phòng thay quần áo chỉ sau đó vài phút. Cô mặc một chiếc quần bò và một chiếc áo dệt len mũi thô, cô đến đứng trước mặt bạn, chờ đợi một lời khen ngợi. Mathilde liếc cô một thoáng rồi lại chúi mũi vào đọc tiếp.

– Có điều gì không ổn cơ nhỉ? Có phải màu sắc không hợp không? Hay tại cái quần này, phải không? – Zofia hỏi.

– Chúng ta sẽ nói chuyện tiếp khi nào chị đã xả tóc thật sạch, – Mathilde vừa đáp vừa lật qua những trang giới thiệu chương trình phát sóng truyền hình.

Zofia soi mình qua tấm gương để trên bệ lò sưởi. Cô cởi áo ra và quay người lại, khom người đi về phía phòng tắm.

– Đây đúng là lần đầu tiên em nhìn thấy chị quan tâm đến cách ăn mặc của mình… Chị cố thanh minh với em rằng chị không thích gã, rằng đó không phải loại đàn ông dành cho chị, rằng gã quá “trầm trọng”… chỉ để thử xem chị sẽ nói những điều đó như thế nào thôi! – Mathilde nói thêm.

Có tiếng cào nhẹ vào cửa báo hiệu bà Reine chuẩn bị vào. Hai tay bà khệ nệ ôm một giỏ rau tươi và một hộp giấy được thắt nơ rất xinh xắn cho thấy bên trong chắc chắn là đồ ngọt.

– Xem ra thì thời tiết hôm nay đang lúng túng chẳng biết phải vận trang phục thế nào, – bà vừa nói vừa bày bánh ra.

– Chẳng phải chỉ có thời tiết thôi đâu bác ạ, – Mathilde hùa theo.

Bà Reine quay lại đúng lúc Zofia từ phòng tắm đi ra, lần này thì tóc xù bông lê