80s toys - Atari. I still have
Bảy ngày cho mãi mãi – Marc Levy

Bảy ngày cho mãi mãi – Marc Levy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324673

Bình chọn: 10.00/10/467 lượt.

giờ đã trống trơn. Họ đứng nép vào mái hiên ghép bằng những phiến đá bảng màu đen và cùng nhìn những dòng nước từ trên máng chảy xuống. Trên lan can, một chú mòng biển háu ăn bất chấp mưa giông đứng nhìn họ chăm chăm. Zofia cúi xuống nhặt một mẩu bánh mì đẫm nước. Cô vắt kiệt nước rồi ném nó ra xa. Con chim bay vút theo, miệng ngậm chặt miếng mồi.

– Làm sao để tôi được gặp lại cô? – Lucas hỏi.

– Anh từ phương trời nào đến thế?

Hắn ngập ngừng .

– Một nơi giống như kiểu địa ngục.

Đến lượt Zofia ngập ngừng, cô chăm chú nhìn hắn rồi mỉm cười.

– Đó là điều mà đa số những người đã từng sống ở Manhattan thường nói khi họ chuyển đến đây.

Trời bắt đầu đổ bão, giờ họ phải hét thật to mới có thể nghe được tiếng nhau. Zofia cầm lấy tay Lucas và nói bằng giọng nhẹ như bông.

– Trước tiên anh sẽ gọi lại cho tôi. Anh sẽ hỏi thăm tình hình của tôi, rồi trong lúc trò chuyện anh sẽ đưa ra một cái hẹn. Khi đó tôi sẽ trả lời anh rằng tôi có việc, rằng tôi rất bận; thế rồi anh đề nghị một ngày khác và tôi sẽ nói với anh rằng ngày đó hoàn toàn có thể được, vì rất may, tôi vừa mới hủy một cuộc hẹn khác.

Một tia chớp nữa lại lóe lên trên bầu trời giờ đã đen kịt. Trên bãi biển lúc này, gió thổi như những trận cuồng phong. Thời tiết trông giống hệt như ngày tận thế.

– Anh không muốn chúng ta tìm chổ khuất hơn để đứng hả? – Zofia hỏi.

– Cô cảm thấy thế nào? Lucas chỉ có thể tìm được một câu như vậy để đáp lại.

– Tốt lắm, để làm gì? – Cô hỏi, vẻ ngạc nhiên.

Vì tôi muốn đề nghị cô đi cùng tôi cả buổi chiều hôm nay … nhưng có vẻ cô không rỗi, có lẽ cô có việc, có thể cô bận rồi. Liệu bửa ăn tối nay có thích hợp hơn không?

Zofia mỉm cười, hắn mở chiếc áo măng tô để che cho cô rồi đưa cô ra xe. Nước biển dâng cao mấp mé vỉa hè trống trơn. Lucas dẫn Zofia qua đường. Hắn mở cánh cửa sũng nước vì bị gió tạt vào. Tiếng ồn điếc tai của cơn bão bên ngoài giảm hẳn khi họ vào hẳn bên trong và họ bắt đầu lên đường dưới làn mưa xối xả. Lucas thả Zofia xuống trước một ga-ra sửa xe đúng như cô yêu cầu. Trước khi chia tay, hắn nhìn đồng hồ. Cô cúi mình xuống cửa sổ.

– Tôi đã có hẹn ăn bửa tối nay, nhưng tôi sẽ thử từ chối, tôi sẽ gọi vào di động cho anh.

Hắn mỉm cười, khởi động xe và Zofia nhìn theo cho tới khi chiếc xe biến mất trong khu phố Van Ness Avenue.

Cô thanh toán tiền sạc ắc-quy xe cùng với phí cẩu xe. Khi cô lái xe vào đường Broadway, cơn bão đã tan hẳn. Đường hầm đâm thẳng tới trung tâm khu phố đông đúc nhất thành phố. Tới lối đi cắm cọc dành cho người đi bộ, cô thoáng thấy một tên móc túi đang chuẩn bị lao vào nạn nhân. Cô đậu xe hành đôi, bước xuống xe và chạy về phía hắn.

Cô chặn ngay hắn lại không hề ngần ngại, hắn lùi lại một bước: trông cô đầy vẻ đe dọa.

– Đúng là một ý định không hay, – Zofia vừa nói vừa đưa tay chỉ theo người phụ nữ đeo cặp đang đi xa dần.

– Mụ là cớm hay sao?

– Điều đó không liên quan.

– Nếu vậy thì biến ngay, mụ điên.

Rồi hắn chạy thụt mạng về phía con mồi. Khi hắn chạy đến gần sát người phụ nữ, hắn bị trẹo chân và vấp ngã sóng soài. Người phụ nữ trẻ vừa leo lên Cablecat vẫn không hề biết chuyện gì xảy ra. Zofia chờ cho hắn đứng lên rồi mới quay lại xe của mình.

Vừa mở cửa xe, cô vừa cắn môi dưới, bất bình với chính bản thân. Điều gì đó đã khiến cô phân tâm. Mục đích đã đạt được, song không phải theo cách mà cô muốn: khuyên can hắn thôi thì không đủ. Cô lại tiếp tục lái xe về phía bến cảng.

– Tôi có cần lái xe đi cất không, thưa ông?

Lucas giật nẩy mình và ngẩng đầu lên, hắn nhìn chằm chằm vào người giữ xe đang nhìn hắn vẻ rất lạ.

– Sao anh lại nhìn tôi như vậy?

– Ông đã ngồi bất động trong xe từ hơn năm phút rồi, vì vậy tôi tự hỏi …

– Anh vừa mới nói gì nhỉ?

– Tôi tưởng ông thấy không khỏe trong người, nhất là khi thấy ông gục đầu lên tay lái.

– Thôi được, đừng tưởng gì cả, như thế anh sẽ tránh được cho mình khối sự thất vọng đấy!

Lucas ra khỏi chiếc xe mui trần và ném chùm chìa khóa cho chàng trai trẻ. Khi những cánh cửa thang máy mở ra, hắn đụng ngay phải Elizabeth, đang nghiêng người về phía hắn để chào, Lucas lập tức lùi lại một bước.

– Chị đã chào tôi sáng nay rồi, Elizabeth, – Lucas vừa nói vừa nhăn mặt.

– Anh nói đúng về những con ốc sên, quả là ngon tuỵệt! Chúc anh một ngày tốt lành!

Hai cánh cửa thang máy mở ra ở tầng chín, chị ta biến mất trong hành lang.

Ed đón Lucas bằng hai cánh tay dang rộng.

– Quả là một điềm lành khi quen biết được anh, Lucas thân mến!

– Có thể nói như vậy cũng được, – Lucas vừa đáp vừa đóng cửa phòng làm việc lại.

Hắn tiến về phía ông phó chủ tịch và ngồi vào chiếc ghế bành. Heurt huơ huơ tờ San Francisco Chronicle.

– Chúng ta sẽ cùng nhau làm nên đại sự.

– Tôi không nghi ngờ gì về điều đó.

– Anh có vẻ không được khỏe.

Lucas thở dài, Ed cảm nhận được sự chán nản của Lucas. Một lần nữa ông ta lại phấn khởi vẫy vẫy tờ báo trên đó có tấm ảnh của Amy.

– Bài báo thật tuyệt vời! tôi không thể nào viết hay hơn thế được.

– Nó đã được đăng rồi ư?

– Sáng nay! đúng như cô ta đã hứa. Cô nàng Amy này thật tuyệt, phải không? có lẽ cô ta đã phải làm