Polaroid
Bảy ngày cho mãi mãi – Marc Levy

Bảy ngày cho mãi mãi – Marc Levy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324541

Bình chọn: 8.5.00/10/454 lượt.

iờ rồi nữa.

Zofia nhẹ nhàng khép cửa lại và leo lên phòng mình. Mathilde vẫn đang say giấc ngủ.

Hai ly Margarita khẽ chạm vào nhau làm ngân lên một tiếng pha lê. Ngồi lún sâu người trong ghế tràng kỷ của phòng khách sạn, Lucas tự mãn khoe rằng mình pha loại cocktail này ngon hơn ai hết. Amy nâng ly lên miệng và nháy mắt tỏ ý tán thưởng. Bằng một giọng nói êm ái kinh khủng, hắn thú nhận rằng mình đang ghen với những hạt muối được đọng lại trên khóe môi cô. Cô cắn vỡ những hạt muối giữa hai hàm răng và dùng lưỡi đùa với chúng, lưỡi Lucas lướt nhẹ trên môi Amy trước khi tiến xa hơn, xa hơn nữa.

Zofia không bật đèn lên. Cô băng qua phòng trong bóng tối để tiến đến bên cửa sổ và nhẹ nhàng nâng cửa lên. Cô ngồi lên bệ cửa sổ và nhìn biển vỗ sóng vào bờ. Cô hít đầy phổi làn hơi sương mà gió biển thổi lên thành phố và nhìn lên bầu trời, trầm ngâm. Trên trời tuyệt nhiên không một bóng sao.

Trời đã tối, rồi trời lại sáng…

Ngày thứ ba

Hắn muốn kéo tấm ga trải giường phủ lên người nhưng bàn tay hắn quờ quạng mãi mà chẳng thấy gì. Hắn mở một mắt và lấy tay xoa xoa lớp râu chớm mọc. Lucas ngửi thấy mùi hơi thở của mình và tự nhủ rằng thuốc lá và rượu quả thật chẳng hề nên đi chung với nhau. Đồng hồ trên chiếc radio báo thức chỉ sáu giờ hai mươi mốt phút. Bên cạnh hắn, chiếc gối co rúm nằm chỏng chơ. Hắn nhỏm dậy và đi về phía phòng khách nhỏ, người trần như nhộng. Amy cuộn tròn quanh mình tấm ga phủ giường, đang nhai rau ráu một quả táo đỏ vừa nhón được từ giỏ đựng hoa quả.

– Em làm anh thức giấc hả? – Cô hỏi.

– Gián tiếp thôi! Ở đây có cà phê không nhỉ?

– Em đã tự cho phép mình gọi phục vụ mang lên tận phòng rồi, em tắm qua rồi sẽ đi ngay đây.

– Nếu em không ngại, – Lucas đáp, – thì anh muốn em về nhà tắm có được không, anh bị muộn lắm rồi!

Amy đứng lặng người. Cô lập tức đi về phía phòng ngủ và thu nhặt đồ đạc của mình vứt rải rác trên sàn. Cô vội vã mặc quần áo, vớ lấy đôi giầy cao gót và đi thẳng ra hành lang qua của ngách. Lucas từ buồng tắm thò đầu ra hỏi:

– Em không uống cà phê nữa hả?

– Không, cà phê em cũng sẽ về nhà uống luôn, xin cảm ơn vì quả táo!

– Không có gì, em có muốn lấy thêm một quả nữa không?

– Không, thế là đủ lắm rồi, em đã hài lòng lắm, xin chúc anh một ngày tốt lành.

Cô kéo sợi xích an toàn và xoay nắm đấm cửa. Lucas bước lại gần :

– Anh có thể hỏi em thêm một câu nữa được không?

– Em nghe đây!

– Em thích loại hoa nào nhất?

– Lucas, anh quả là một người có nhiều gu, nhưng chủ yếu toàn những thứ gu kém thẩm mỹ! Đôi tay anh quả là khéo léo, đúng là em đã có một đêm tuyệt vời với anh, song tốt nhất ta nên dừng lại ở đây!

Khi ra đến ngoài, cô đụng ngay phải anh chàng phục vụ tầng đang bê chiếc khay đựng đồ ăn sáng tới. Lucas nhìn Amy.

– Em có chắc em không muốn uống cà phê không, họ mang tới rồi đây này.

– Giúp anh đi nào, hãy nói với anh về chuyện hoa!

Amy hít một hơi thật sâu, rõ ràng cô đã chán ngấy.

– Chẳng ai hỏi những điều như vậy đối với người mình đang quan tâm cả, thế thì còn gì là thú vị nữa, chẳng lẽ từng này tuổi rồi mà anh không biết điều đó hay sao?

– Tất nhiên là anh biết chứ, – Lucas đáp bằng giọng của một đứa trẻ đang hờn dỗi, – nhưng em đâu phải là người anh đang quan tâm!

Amy quay gót, thiếu chút nữa thì va phải anh chàng phục vụ vẫn đang đứng chờ trước cửa phòng. Hai anh chàng đứng sững để nghe Amy hét lên từ cuối hành lang: “Hoa xương rồng, nếu anh thích thì cứ ngồi thẳng lên đó mà xem!” Câm lặng, họ đưa mắt dõi theo bóng cô. Một tiếng chuông khẽ vang lên: thang máy đã tới. Trước khi cửa thang máy khép lại, Amy nói thêm: “Một chi tiết nữa, Lucas ạ, anh vẫn còn đang trần truồng đấy!”

– Chị đã không chợp mắt suốt cả đêm.

– Chị vẫn thường ngủ rất ít….

– Zofia, chị đang lo nghĩ chuyện gì vậy?

– Chẳng có gì đâu!

– Một người bạn luôn biết nghe cả những điều mà người kia không nói ra.

– Chị có nhiều việc quá, Mathilde ạ, chị chẳng biết nên bắt đầu từ đâu nữa. Chị sợ mình quá tải, sợ không đáp ứng được những gì mọi người mong đợi ở chị.

– Đây đúng là lần đầu tiên em thấy chị mất tự tin.

– Nếu vậy thì có lẽ chị em mình đúng là đang trở thành những người bạn thực thụ của nhau.

Zofia tiến về phía góc bếp. Cô bước lại sau bức tường lửng và đổ đầy nước vào chiếc ấm đun siêu tốc. Từ giường của mình kê trong phòng khách, Mathilde có thể nhìn thấy mặt trời mọc trên vịnh, dưới lớp mưa phùn lâm thâm buổi ban mai. Những đám mây buồn bã che lấp bầu trời.

– Em căm ghét tháng Mười, – Mathilde nói.

– Nó làm gì em?

– Đó là tháng kết liễu mùa hè. Vào mùa thu mọi thứ đều dè sẻn: ngày ngắn đi, mặt trời chẳng mấy khi xuất hiện, cái lạnh mãi chẳng tới, mình cứ phải nhìn những chiếc áo len mà chẳng thể nào mặc vào được. Mùa thu đúng là một mùa lười biếng đáng nguyền rủa, chỉ toàn ẩm ướt, hết mưa rồi lại đến mưa.

– Chị tưởng chị mới là người ngủ không ngon chứ nhỉ!

Chiếc ấm đun nước bắt đầu sôi sùng sục. Tiếng lẫy bật tách lên cắt đứt tiếng sôi của nước. Zofia mở nắp chiếc hộp sắt, lấy ra một gói trà Earl Grey, đổ nước sôi vào một chiếc tách thật to và thả gói trà và