Bất Diệt Truyền Thuyết

Bất Diệt Truyền Thuyết

Tác giả: Hắc Vũ Tán

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329383

Bình chọn: 10.00/10/938 lượt.

khiến hắn làm cho nữ nhân mang thai, bởi vì hắn không có thểm nhiều nỗi lo lắng. Nhưng Dương Nhu lại khiến hắn quên hết tất cả, cam tâm tình nguyện cùng nàng ở một nơi có phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, tại một thôn sơn sống hết một đời.

Đó là lần thứ bảy sống lại của Thạch Thiên đã cách nay trên dưới bốn trăm năm, hắn ở trên giang hồ du đãng hơn bốn mươi năm sau đó gặp Dương Nhu, khi đó tính ra Thạch Thiên hơn nàng những bốn mươi tuổi, bất quá nhờ thần công, khiến hắn không già lão, thoạt nhìn chỉ như là một người hơn – ba mươi tuổi. Năm đó cũng chính là một năm vui vẻ nhất của hắn, tuổi tác chính là một chuyện mà hắn muốn quên nhất. Đến khi gặp Dương Nhu, nàng chỉ mới mười sáu tuổi, là một đứa trẻ mồ côi chạy nạn. Hình dạng thoạt nhìn như một tiểu khất cái…

Thạch Thiên vỗ mạnh đầu, mở mắt, không muốn nhớ tới chuyện quá khứ nữa. Bởi vì đó là một đời hạnh phúc yên ổn của hắn, cũng là một đời mà hắn thống khổ nhất.

Một âm thanh ầm vang yếu ớt vang lên bên tai, nhưng dần dần thanh âm này càng lúc càng rõ ràng, Thạch Thiên từ trên sườn núi theo hướng thanh âm truyền đến nhìn lại, xa xa có một chiếc máy bay chợt lóe tới sân bay Hongkong, Thạch Thiên cũng không để ý tới, ngã người trên thảm cỏ, thở dài một tiếng…

“Chị, mau nhìn đi, tới Hongkong rồi!” Một cô bé ước chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt tròn trịa, tướng mạo giống như búp bê, đôi mắt to đen láy đúng là một cô gái đẹp, khuôn mặt cơ hồ dán vào cửa kính, hưng phấn mà hô lên với cô gái ngồi bên cạnh.

Bên người là cô gái tuổi chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, nàng mặc một bộ quần áo màu đen tuyền, trên mặt không chút phấn son, khuôn mặt băng lãnh, làm cho người xung quanh cảm thấy khó tiếp cận, lúc này nghe được em gái hô lên, trách mắng: “Phát thanh cũng đã sớm thông báo rồi, có cái gì mà ngạc nhiên như vậy.”

Cô bé mắt to ngồi lại trên ghế, sẵng giọng nói: “Em chính là lần đầu tiên tới Hongkong mà, không như chị được đi nhiều lần rồi, cho nên mới kích động như thế!”

Cô gái áo đen nói: “Chị mỗi lần đều là đi công tác, ai mà như em, tốt nghiệp đại học xong liền không hiểu chuyện suốn ngày chỉ nghĩ tới chơi.”

Cô bé mắt to buồn bực nói: “Có phải chị chê em gây phiền hay không, em một hồi nữa không xuống sân bay nữa, cứ ngồi ở đây quay về Bắc Kinh là được rồi?”

Cô gái áo đen vẻ mặt dịu lại một chút, thế nhưng thần tình vẫn còn băng lãnh nói: “Để một mình em ở lại Bắc Kinh chị rất lo lắng, không chừng sau khi trở về em nghịch ngợm ra cái dạng gì nữa, nếu không phải đơn vị phái chị tới Hongkong công tác ba năm như vậy, em nghĩ rằng chị lại muốn mang em đi theo sao?”

Cô bé mắt to hi hi cười nói: “Lãng đạo của bọn chị cũng là làm được một chuyện tốt rồi, bằng không đời này em chỉ có thể chờ khi chị lấy chồng sau đó mới có thể đến Hongkong chơi mà thôi.” Vẻ mặt nàng hơi buồn nói tiếp: “Thế nhưng suốt ngày chị đều xụ mặt ra như vậy còn ai tới rước nữa, thật không dễ lấy được chồng nha.” Nhưng một hồi nàng lại hi hi cười nói: “Em thật muốn biết ngươi nào không may trở thành anh vợ đây.”

Cô gái áo đen cả giận nói: “Thạch Hiểu Mẫn, em không thể yên ổn được một lúc sao.”

Cô bé mắt to thè lưỡi, đỏ mặt nói: “Chị, Chị gái tốt, đừng giận mà, em chính là em gái của chị, chúng ta chính là hai chị em tốt mà, chị đừng có giận thật nha!”

Cô gái áo đen nhìn đứa em gái này một chút, sau đó tâm lý cũng mền xuống, than thở nói: “Được rồi được rồi, em ngồi cẩn thận lại đi, chị nói cho em biết, Hongkong không thể so với Bắc Kinh đâu, nơi ở không quen, đừng có chạy loạn, gặp phải chuyện cũng không có nhiều chú, bác đi giúp em giải quyết hậu quả đâu, chị còn có nhiệm vụ, không có thời gian trông em đâu.”

Cô bé mắt to nói: “Biết rồi mà, chị đã nói hơn một trăm lần rồi đó, yên tâm đi, em tuyệt đối sẽ không làm ảnh hưởng đến tinh thần vì nhân dân phục vụ của chị đâu, đừng tưởng rằng chỉ có chị mới có công việc, em cũng có, ngày mai em cũng phải tìm một việc để làm, nếu như chị không phản đối, he he!”

Cô gái áo đen nhìn nàng một chút, tựa hồ không tin lời nàng nói.

Cô bé mắt to nhìn nàng ta, vội la lên: “Em nói thật mà, em biết chị nuôi em rất mệt, em cũng nên vì Thạch gia chúng ta cống hiến một chút sức lực, không muốn ăn cơm mãi do chị nuôi, chờ khi em đi làm, chị mỗi ngày đều được hưởng phúc rồi.”

Trong lòng cô gái áo đen không khỏi dâng lên một trận cảm động, thế nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng nói: “Nếu như em có thể làm như lời nói thì thật tốt, không nên chời bời lêu lổng nữa, bât quá chị cũng không cần em nuôi, đừng làm cho chị buồn phiền là được, chuyện tìm việc không cần nữa, dù sao tiền lương của chị cũng đủ nuôi hai chị em rồi.”

Cô bé mắt to gật đầu nói: “Vâng, không tìm nữa, em cũng chưa nghĩ ra việc gì có thể vừa làm vừa chơi được cả.”

Cô gái áo đen nghe lời nàng nói liền cảm giác một trân đau đầu.

Chương 76: Cảnh sát băng lãnh

Triệu Gia Minh và Trương Đức Hải hai ngày qua tỉ mỉ điều tra cũng thu hoạch được một ít đầu mối, nhưng mấy đầu mối này đều bị phủ định, không có một manh mối nào cho thấy vụ án này có thể khép lại.


XtGem Forum catalog