Polly po-cket
Bạo vương liệt phi

Bạo vương liệt phi

Tác giả: Ngạn Thiến

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326364

Bình chọn: 9.5.00/10/636 lượt.

au này sẽ nói với con của chúng ta.” Con? Thân thể vân Yên cứng đờ. Con có thể bình an ra đời không? Nàng còn có sau này sao?

“Nàng không thoải mái sao? Sao tay lại lạnh như vậy?” Long Hạo Thiên hỏi.

“Không phải, chắc là do trời lạnh.” Vân Yên tùy tiện tìm lí do.

“Vậy nhanh trở về uống chút canh nóng.” Long Hạo Thiên nói, nàng ngàn vạn lần không thể sinh bệnh.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt một tháng đã trôi qua.

Tuy rằng mỗi ngày đều uống thuốc nhưng Vân Yên vẫn cảm giác thân thể càng ngày càng nặng nề, càng ngày càng mệt mỏi, bụng vẫn thỉnh thoảng hơi đau. Nàng không muốn người khác lo lắng, chỉ có thể lén lút nói với thái y. Nhưng Long Hạo Thiên lập tức sẽ biết, sẽ nổi trận lôi đình với nàng, bảo nàng sau này không được giấu diếm bất cứ chuyện gì. Tuy rằng đều là nổi giận nhưng lại khiến nàng cảm động khóc đến rối tinh rối mù, bởi vì đó chính là sự quan tâm của hắn đối với nàng, tình yêu của hắn dành cho nàng.

Hiện tại mỗi ngày nàng đều rất cẩn thận bảo hộ đứa bé trong bụng, sợ có việc gì ngoài ý muốn xảy ra. Nếu quả thật có một ngày như vậy, nàng hi vọng cho dù mình có chết cũng có thể giữ lại được đứa nhỏ.

“Nương nương, nương nương, đại thiếu gia và công chúa Vân La đến.” Tiểu Thanh vui mừng chạy vào báo.

“Bọn họ đến đây?” Vân Yên nhìn Tiểu Thanh, rốt cuộc bọn họ cũng đã tới.

“Dạ, họ đang thượng triều gặp Vương, nghe nói là Hoàng thượng phái công chúa làm sứ giả đến đón lão gia trở về.” Tiểu Thanh nói.

“Vậy sao?” Trên mặt Vân Yên lộ vẻ vui mừng, cuối cùng cha cũng sắp được tự do. “Đi, chúng ta đi gặp bọn họ.”

“Nương nương, người đừng vội, Vương đã phân phó nô tỳ bảo người đợi một lát Vương sẽ cho công chúa và thiếu gia đến đây.” Tiểu Thanh đỡ nàng ngồi xuống.

Ngoài cửa truyền đến những tiếng gọi trong trẻo: “Yên tỷ tỷ, Yên tỷ tỷ…” Vân La giống như một trận gió chạy vào, bổ nhào về phía nàng.

“Công chúa.” Tiểu Thanh hoảng sợ lập tức giữ chặt Vân La lại.

“Vân La, muội cẩn thận một chút, bây giờ không thể đụng vào Yên nhi.” Vân Dương đứng phía sau Vân La, cũng lập tức giữ chặt cánh tay nàng, giọng điệu hơi trách cứ. Vân La nghịch ngợm le lưỡi: “Muội quên mất, thật xin lỗi, Yên tỷ tỷ.” “Không sao, Vân La, ca ca, hai người mau ngồi xuống đi.” Vân Yên gặp được bọn họ, vô cùng vui mừng.

Chương 191 – 192

Chương 191 — Đếm ngược thời gian

“Yên tỷ tỷ, tỷ có đứa nhỏ rồi, thật sự là quá tốt, quá tốt.” Vân La lấy tay khẽ vuốt bụng nàng, vẻ vui mừng của Vân La tựa như một đứa bé.

Trong mắt Vân Dương lại ẩn chứa vẻ lo lắng, nhỏ giọng hỏi: “Yên nhi, thân thể của muội có khỏe không?”

“Ca ca, Vân La, muội rất khỏe.” Vân Yên cười, không muốn làm bọn họ lo lắng.

“Vậy là tốt rồi, Yên tỷ tỷ sắp làm mẹ, Dương ca ca sắp làm cửu cửu (cậu), còn muội sắp trở thành cửu mụ (mợ).” Vân La vui vẻ nói.

“Vân La, muội vẫn chưa gả cho ca ca của ta, sao có thể làm cửu mụ được?” Vân Yên cố ý đùa nàng.

“Yên tỷ tỷ…” Mặt Vân La đỏ lên, không phục làm nũng: “Hoàng đế ca ca đã đồng ý hôn sự của muội và Dương ca ca rồi, nói là chờ Vân bá bá trở về liền chuẩn bị hôn lễ cho bọn muội.”

“Thật vậy sao? Ca ca, chúc mừng hai người.” Vân Yên cũng mừng thay cho bọn họ, dù sao người có tình ắt sẽ thành người một nhà.

“Yên tỷ tỷ, tỷ sẽ tham gia hôn lễ của bọn muội chứ?” Vân La nắm tay nàng, rất hi vọng nàng có thể đến.

“Vân La, sợ rằng ta không thể đến được, bụng lớn như vậy đi lại không tiện lắm. Nhưng mà ta sẽ chúc phúc hai người.” Vân Yên nói, cho dù nàng muốn đi cũng là lực bất tòng tâm.

“Vậy thì tiếc thật.” Vân La bĩu cái miệng nhỏ nhắn.

“Chờ sau này có cơ hội ta sẽ trở về thăm hai người.” Vân Yên cầm tay bọn họ đặt lên nhau, đứng dậy nói: “Hai người gặp cha chưa? Chúng ta cùng đến gặp cha, nói cho người biết tin tức tốt lành này đi. Cha nghe được nhất định sẽ rất vui mừng.”

“Vẫn chưa gặp, vừa đến nơi liền phải lấy thân phận sứ giả của Vân triều đến gặp Long Vương, nên chưa kịp gặp cha.” Vân Dương nói.

“Vậy chúng ta cùng đi thăm cha.” Vân Yên gật đầu nói.

Ngoài hoàng cung.

“Thần tham kiến công chúa.” Vân Hổ thấy Vân La liền vội vàng hành lễ.

“Vân bá bá mau đứng lên. Vân La không dám nhận.” Vân La đỡ Vân Hổ dậy, sau đó bảo Tiểu Thanh rót một chén trà, trịnh trọng quỳ trên mặt đất: “Phụ thân, xin người nhận cho.” Vân La cúi đầu.

“Được được.” Vân Hổ nhận lấy chén trà, uống một ngụm rồi đặt ở bên cạnh. Vân Yên vội vàng đem lễ vật đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho ông, ông liền đặt vào trong tay Vân La: “Các con nhất định phải chung sống hòa thuận.”

“Cám ơn phụ thân.” Vân La nhận lấy, được Vân Dương dìu đứng lên, đứng sang bên cạnh.

“Được rồi, chúng ta đều là người một nhà, Vân La, bây giờ ta nên sửa lại gọi muội là đại tẩu.” Vân Yên lại chọc nàng. “Yên tỷ tỷ…” Vân La thẹn thùng trốn ở phía sau Vân Dương.

“Được rồi, đại tẩu, ta không đùa tẩu nữa. Đúng rồi, cha, ca, hai người định bao giờ thì trở về.” Lúc này Vân Yên mới hỏi.

“Long Vương đã phân phó, lúc nào chúng ta cũng có thể khởi hành trở về.” Vân Dương nói.

Vân Hổ lại trầm tư, một lúc lâu sau mới nói: “Dương nhi, cha quyết định trước hết không quay về.”

“Vì s