Pair of Vintage Old School Fru
Bạo vương liệt phi

Bạo vương liệt phi

Tác giả: Ngạn Thiến

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326290

Bình chọn: 9.5.00/10/629 lượt.

a nữa, trải qua bảy năm, đệ sớm đã có thể dễ dàng ứng phó với bất cứ chuyện gì, không cần có sư huynh ở đó giúp đệ, nhưng nếu đệ thật sự cần huynh trợ giúp, huynh nhất định sẽ không chối từ.” Hắc Ưng vẫn cự tuyệt.

“Xem ra đệ không thể miễn cưỡng sư huynh, nhưng mà sư huynh, huynh thật sự còn muốn làm cường đạo sao?” Long Hạo Thiên hỏi: “Làm cường đạo tiếng tăm không hay cho lắm.”

“Yên tâm, ta luôn có nguyên tắc, không phải cái gì, của ai, ta cũng cướp đoạt.” Hắc Ưng nói.

Vân Yên có thể nhìn ra được hắn thật sự không muốn trở lại hoàng cung nữa. Đi qua nói: “Vương, thật ra hắn ở bên ngoài cũng có thể trợ giúp chàng, hắn không làm quan, ngược lại có khi lại tiện giúp chàng thu thập tin tức, còn có thể giám sát các đại thần trong triều.”

“Chủ ý này cũng không tồi.” Long Hạo Thiên gật đầu, những việc mình không tiện làm, sư huynh cũng có thể giúp mình làm.

“Được, ta cũng đồng ý.” Hắc Ưng gật đầu, tỏ vẻ đồng tình.

“Vậy hai người có phải là nên uống chén rượu hay không? Đem…” Vân Yên chưa nói xong đã cảm thấy bụng đau đớn dữ dội, khiến nàng ngồi sụp xuống.

“Làm sao vậy?” Long Hạo Thiên kinh hoảng, vội vàng đỡ nàng dậy.

“Ta… ta… đau bụng quá…” Vân Yên đau đến mặt nhăn mày nhó, tóm lấy tay hắn: “Hài tử… hài tử…”

“Không nên chậm trễ nữa, mau tìm thái y đi.” Hắc Ưng lớn tiếng nhắc nhở.

Long Hạo Thiên không dám chần chờ, ôm nàng chạy như bay về hoàng cung.

Tử Yên các.

Vân Yên nằm trên giường, mồ hôi đầy đầu, ngất lịm.

“Thái y, thân thể nương nương sao rồi? Đứa bé sao rồi?” Long Hạo Thiên hỏi, trên mặt đầy vẻ lo lắng,.

“Hồi bẩm Vương, thần đã nói thân thể nương nương không tốt, có thai vốn đã là một kỳ tích. Mang thai mười tháng vốn là chuyện cực kỳ vất vả, mà đứa bé lại không ngừng lấy đi dinh dưỡng từ cơ thể của người mẹ, thân thể nương nương sẽ ngày càng kém đi. Hiện giờ đứa bé đã bốn tháng, đúng thời điểm phát triển, nương nương bị hiện tượng như vậy là chuyện thường tình. Sau này, đứa bé càng ngày càng lớn, nương nương sẽ càng ngày càng vất vả, thậm chí sinh mệnh sẽ bị uy hiếp, đến nỗi sẽ không chắc chắn đứa bé có giữ được hay không.” Thái y không dám có chút giấu diếm.

“Ngươi là thái y, chẳng lẽ ngươi không còn cách nào khác sao? Bổn vương trả công cho ngươi làm gì?” Long Hạo Thiên nóng giận quát ông ta.

“Thần vô năng.” Thái y quỳ xuống.

“Hạo Thiên, đệ bình tĩnh một chút, hiện tại việc gấp gáp chính là nghĩ cách giữ lấy đứa bé, giữ lấy nàng.” Hắc Ưng nói, quay đầu nhìn thái y hỏi: “Bây giờ ngươi có cách gì có thể làm cho nương nương bình an sinh hạ đứa bé không?”

“Thần vô năng, nhưng cũng cố hết sức thử xem. Không dám cam đoan có thể làm cho nương nương và Long tử bình an.” Thái y thành khẩn hồi đáp.

Chương 189 — Nguy hiểm tính mạng 2

“Lời này của ngươi là có ý gì? Vẫn là không thể giữ được đứa bé.” Trong mắt Long Hạo Thiên mang theo giận dữ.

“Hạo Thiên, đệ đừng vội. Thái y, cứ cho là ngươi không có cách nào, nhưng cũng là có kinh nghiệm, ngươi hẳn có thể giúp nương nương bình an vô sự chứ. Ngươi có biết ai có thể cứu nương nương và đứa bé hay không?” Hắc Ưng trong lúc này bình tĩnh hơn nhiều so với hắn.

“Dạ, thần sẽ cố sức. Trước hết thần chỉ có thể giữ được nương nương, ít nhất đến lúc đứa bé được tám tháng, nhưng sau tám tháng, thần không dám bảo đảm. Còn về phần người có thể cứu được nương nương, chỉ sợ chỉ có nương nương mới biết. Bởi vì nương nương đã luôn dùng dược của người đó.” Thái y đáp.

Lúc này Long Hạo Thiên mới nhớ tới mỗi lần nàng phát bệnh đều khẩn cấp dùng dược của thần y, chỉ là nàng cũng chưa từng nói ra, có lẽ chỉ còn cách tìm Vân Hổ.

“Cái gì?Yên nhi và đứa bé gặp nguy hiểm?” Vân Hổ nghe được tin này, vẻ mặt đầy lo lắng bất an.

“Lão gia, người đừng vội, tiểu thư sẽ không sao đâu.” Tuy rằng Tiểu Thanh an ủi ông, nhưng nước mắt nàng đã sớm lăn dài.

“Các người đừng quá lo lắng, bây giờ vẫn còn chưa có việc gì mà. Thái y nói có thể giữ được tính mạng của nàng và hài tử đến tám tháng, vậy chúng ta vẫn còn bốn tháng để cứu nàng, nhưng trong vòng bốn tháng đó chúng ta nhất định phải tìm ra thần y đã trị bệnh cho nàng. Có điều nàng không chịu nói ra. Lão tướng quân, ông biết đúng không?” Long Hạo Thiên hỏi, tin tưởng ông ta sẽ vì con gái mình mà nói ra.

“Tuy là thần y đã đặc biệt dặn dò chúng ta không được nói cho người khác biết, nhưng hiện giờ không thể không nói. Chỉ là chúng ta và thần y đã có một ước định, đó là hàng năm sẽ đưa thuốc tới cho Yên nhi. Hiện giờ thời gian đưa thuốc cũng còn khoảng bốn tháng nữa, không biết có kịp hay không. Bình thường ông ấy phiêu bạt khắp nơi, không chừng sẽ rất khó tìm ông.” Vân Hổ nói, chỉ lo không kịp. “Mặc kệ khó khăn bao nhiêu, chúng ta cũng phải cố hết sức. Cũng không thể mạo hiểm chờ ông ta bốn tháng. Lão tướng quân, cứ nói ông ta là ai. Còn lại giao tất cả cho Bổn vương đi làm.” Long Hạo Thiên nói, bất kể như thế nào, hắn nhất định phải tìm được vị thần y kia.

“Được.” Vân Hổ thấy hắn quan tâm Yên nhi như thế, có chút vui mừng. Lúc này mới nói: “Thông Thiên lão đạo, ngươi đã bao giờ nghe nói chưa? Chính là ông ta.”

“Thông Thiên