Disneyland 1972 Love the old s
Bài học yêu đương của tiểu ma vương

Bài học yêu đương của tiểu ma vương

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326184

Bình chọn: 9.5.00/10/618 lượt.

uan sát tỉ mỉ xung quanh. Mai Côi nói trong đầu với cậu: “ Em đã kiểm tra qua, ở bên có người nhưng đã ngủ rồi”. Nghiêm Cẩn gật đầu, nắm chặt tay cô.

Bà lão dẫn hai đứa trẻ đến một gian phòng, khóa kĩ cửa, thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng bà lập tức nói với Mai Côi:

-Cô bé, con không nên đến đây

-Bà, bà biết mẹ con, con muốn tìm mẹ

Mai Côi nhìn bà lão chằm chằm, Nghiêm Cẩn nhanh chóng đánh giá toàn bộ căn phòng.

-Con là Mai Côi đúng không?

Bà lão run run định vuốt tóc cô bé nhưng vẫn nén lại:

-Bà biết mẹ con nhưng bà không biết giờ mẹ con ở đâu. Con à, nghe lời bà, đừng tìm mẹ nữa, đừng để ai biết con…

Bà nói nửa chừng thì nhìn thoáng qua Nghiêm Cẩn, hiển nhiên là đang phòng bị cậu. Nghiêm Cẩn trong lòng cả kinh, bà lão này biết cả tên rùa con, còn biết em ấy là tâm ngữ giả. Mai Côi nói với bà lão:

-Anh ấy là anh của con, anh ấy bảo vệ conp>

-Bảo vệ con?

Cuối cùng, bà lão khó nói:

-Được, tốt. Các con đều là đứa trẻ ngoan, Mai Côi nghe lời bà, đừng tìm mẹ nữa, chuyện của con cũng đừng để ai biết. Con hãy cứ như người bình thường, bình an mà sống

-Vì sao?

Mai Côi rất đau lòng. Vì sao mẹ nói đừng tìm mẹ, bà cụ này cũng nói đừng tìm mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

-Mẹ con yêu con, Mai Côi, con nhất định phải nhớ điều này. Đừng tìm mẹ, đừng làm mẹ con lo lắng, sống thật tốt

Bà lão không trả lời thẳng mà chỉ lặp lại những lời tương tự

Nghiêm Cẩn không nhịn được phải chen miệng:

-Sao bà có thể tránh được tâm ngữ giả tìm tòi? Sao bà có thể biết có người ở quanh?

Bà lão sửng sốt, Nghiêm Cẩn lại gặng hỏi:

-Chẳng lẽ bà cũng là tâm ngữ giả?

Bà lão nghe xong thì chăm chú nhìn Nghiêm Cẩn nhưng Nghiêm Cẩn không sợ:

-Bà không nghe được suy nghĩ của cháu đúng không?

-Cháu không phải là con người?

Cuối cùng bà lão gián tiếp thừa nhận suy đoán của Nghiêm Cẩn. Mai Côi kinh ngạc, Nghiêm Cẩn vỗ tay cô nhóc trấn an rồi hỏi tiếp:

-Bà có quan hệ gì với mẹ của Mai Côi?

-Con à, biết nhiều không có lợi cho các con, chỗ này các con không nên ở lâu, nhớ kỹ lời bà, bảo vệ bí mật bản thân cho tốt. Đừng đi tìm mẹ nữa, mẹ con bỏ đi là có nỗi khổ, chờ nó xong việc thì sẽ quay về tìm con. Con phải ngoan ngoãn chờ mẹ quay về.

Mai Côi mím môi không đáp. Cô bé nhớ mẹ, có nhiều chuyện muốn nói với mẹ. Bà cụ nhìn Nghiêm Cẩn:

-Camera kia là cháu làm hỏng sao?

Nghiêm Cẩn gật gật đầu:

-Hẳn là không ghi được hình bọn cháu.

Bà lão mỉm cười:

-Làm tốt lắm. Đưa con bé đi đi, đi thế nào thì về như thế, đừng để người khác chú ý, đừng để ai biết chúng ta từng gặp nhau

Bà nghĩ nghĩ rồi nhìn Mai Côi, Mai Côi bỗng có cảm giác bị rình rập, vội vàng tập trung tinh thần che dấu suy nghĩ của bản thân. Cô bé nhìn bà cụ, bà cụ lại cười:

-Giỏi lắm, con gái, con đúng là có thiên phú

Nghiêm Cẩn không biết hai người làm gì, đi đến gần Mai Côi. Bà lão mở cửa nói với bọn trẻ:

-Đi nhanh đi, ở đây không an toàn. Nghe lời bà, rời khỏi đây, coi như chưa từng đến đây, chưa từng gặp bà, sau này cũng đừng đến. Nhớ kỹ phải bảo vệ bí mật, đừng để ai biết.

Mai Côi có chút muốn khóc, vất vả lắm mới tìm được vì sao lại coi như chưa từng xảy ra? Nói mẹ sẽ về nhưng phải đợi đến khi nào? Nghiêm Cẩn biết bà cụ vì tốt cho bọn họ, xem ra phía sau còn có chuyện gì đó, tóm lại muốn rùa con bình an thì phải biết giấu mình thật kỹ, tuyệt không được để lộ năng lực bản thân. Cậu bé kéo Mai Côi, đi ra ngoài

-Chờ đã

Bọn trẻ vừa đi, bà lão lại gọi giật lại. Mai Côi vội quay đầu lại nghe bà cụ ấm ách nói:

-Mai Côi, để bà ôm con một lần được không?

Mai Côi nhìn Nghiêm Cẩn, thấy cậu gật đầu thì mới đi tới, để bà ôm mình vào lòng. Bà lão có vẻ rất kích động, Nghiêm Cẩn nhìn thấy trong mắt bà có ngấn lệ. Bà lão ôm Mai Côi một hồi rồi buông tay, giục bọn trẻ đi nhanh, cẩn thận.

Hai đứa trẻ ra khỏi khách sạn, biến mất trong màn đêm. Bà lão tránh ở sau cửa lẳng lặng nhìn bọn trẻ rời đi, xác định không có người theo dõi, sau đó quay về phòng, lấy trong tủ quần áo cũ một bức ảnh chụp. Bức ảnh một cô gái trẻ xinh đẹp đang mỉm cười, cô gái để tóc mái ngố, mặc áo choàng, tóc dài, mắt to, rất sinh động. Bà lão vuốt ve bức ảnh:

-A Âm, mẹ nhìn thấy bảo bối của con rồi, con bé giỏi lắm, rất được, rất giống con, con yên tâm đi. Giờ con ở đâu? Có bình an không? Mẹ không đợi được con về, bọn họ luôn giám thị mẹ, mẹ sẽ không cho phép bọn họ tìm ra được tung tích của tiểu bảo bối. Con đừng lo, mẹ không ngờ có thể được gặp con bé, mẹ thỏa mãn rồi.

Nghiêm Cẩn cõng Mai Côi quay về khách sạn, lén chạy về phòng Nghiêm Cẩn. Tiểu Mai Côi rất đau lòng, hai đứa bé hàn huyên cả đêm. Bọn họ không biết, buổi tối đó, khách sạn ba tầng cổ đó bị cháy, bởi vì bà chủ đã lớn tiếng cảnh báo nên khách ở trong đều chạy ra kịp nhưng bà cụ lại chết cháy trên lầu. (Crying

)

Tiểu Tiểu sáng sớm đã phát hiện Mai Côi không ở trong phòng, vội chạy sang phòng con thì thấy hai đứa bé đầu dựa đầu, tay nắm tay đang ngủ say. Nghiêm Lạc hôm qua nhận điện thoại của vợ, biết con lại gây chuyện vì thế cả đêm lái xe chạy đến. Sáng sớm tinh mơ lại gặp tình cảnh hòa hảo của bọn trẻ. Hai người nhìn nhau, cảm