Duck hunt
Bài học yêu đương của tiểu ma vương

Bài học yêu đương của tiểu ma vương

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326195

Bình chọn: 10.00/10/619 lượt.

ận được suy nghĩ của đối phương tốt nhất, cô bé trước đây năng lực còn yếu thì đều dùng cách này để xác định suy nghĩ của đối phương. Chuyện này Nghiêm Cẩn biết, giờ để bày tỏ sự trong sạch, cậu vội dùng chiêu này.

Hai đứa trẻ ngồi xổm trong con ngõ nhỏ đen như mực, trán chạm trán, Mai Côi bỗng nhiên cười. Nghiêm Cẩn thở phào, biết cô bé đã hiểu nhưng Mai Côi vừa mở miệng đã nói:

-Anh mắng em là quỷ hẹp hòi, anh mới là quỷ hẹp hòi

-Chúng ta đều là quỷ hẹp hòi là được, như vậy mới là nhóm thiên hạ đệ nhất

Nghiêm Cẩn kéo cô bé, vuốt tóc cho Mai Côi:p>

-Chúng ta coi như hòa, em không được theo quân địch, anh sẽ không nói giận em linh tinh nữa.

Mai Côi tìm lại được người anh tâm tình, cười vui vẻ, ra sức gật đầu. Nghiêm Cẩn lại hỏi:

-Muộn rồi em định đi đâu?

-Hôm nay ở trên đường em tìm suy nghĩ của mọi người một chút, lục soát được chỗ mẹ từng ở, nơi đó có một bà cụ trong đầu có bộ dáng của mẹ. Nhưng xe đi qua đó rồi, em đang định xem thế nào, giờ mọi người đều ngủ, tin tức sẽ dễ tìm hơn

-Xe đi qua? Chiếc taxi hôm nay sao? Xa như vậy em đi thế nào

-Cứ đi thôi. Em muốn tìm được mẹ, em không sợ xa.

Nghiêm Cẩn nghĩ nghĩ rồi ngồi xổm xuống:

-Vậy để thiên lý thần câu (Ngựa tốt đi ngàn dặm) anh tiễn em một đoạn đường!

Cậu nhóc cố ý bắt chước giọng trong phim hoạt hình khiến Mai Côi phì cười. Cô bé không do dự tựa vào lưng Nghiêm Cẩn, ôm chặt gáy cậu

Nghiêm Cẩn ôm chân cô nhóc rồi đứng lên:

-Sẵn sàng!

Mai Côi cao hứng cười đến mắt cong lên, nhẹ nhàng khẽ hô:

-Xuất phát!

Chương 23 – 24

Chương 23 Bà lão thần bí tiết lộ bí mật

Nghiêm Cẩn cười vui vẻ, dùng sức cõng Mai Côi:

-Đi nào!

Hai chân hơi nhún, nhảy lên tường đá đối diện, mượn sức dùng sức, lại nhảy đến nóc nhà khác. Mai Côi cảm giác mình như siêu nhân mà bay giữa không trung, sợ hãi òa lên nhưng vừa sợ hãi lại vừa hưng phấn, không nhịn được cúi đầu nhìn quanh. Cô bé hốt hoảng bám chặt cổ Nghiêm Cẩn.

Trong lòng Tiểu ma vương vô cùng đắc ý, lại khoe khoang mà tiếp tục bay lên nóc nhà. Trấn nhỏ này nhà cao tầng không nhiều, hai ba tầng là vừa sức với Tiểu ma vương, hơn nữa lại có thể lảm rùa con vui vẻ mà không bị sợ hãi. Quả nhiên Mai Côi một đường vui vẻ cười khanh khách.

Rất nhanh đã đến được chỗ Mai Côi nói, đó là một quán nhỏ, là một căn nhà ba tầng theo phong cách cổ xưa, ở bên treo bản hiệu viết hai chữ “lữ điếm”. Nghiêm Cẩn cõng Mai Côi đứng ở mái nhà đối diện lữ điếm, thấy cửa hiên bên đó có một chiếc camera nhỏ

Nghiêm Cẩn hỏi Mai Côi:

-Em muốn đứng đây xem hay là đi sang kia

Mai Côi nghĩ nghĩ:

-Đi qua đó xem sẽ rõ hơn

Nghiêm Cẩn nhìn chằm chằm phía Camera, rất nhanh, chiếc Camera kia cạch một tiếng, khói trắng bốc ra, hiển nhiên là đã bị hỏng. Nghiêm Cẩn xác nhận xung quanh không còn camera nào khác thì cõng Mai Côi nhảy xuống trước cửa quán. Lúc này, đường phố vắng lặng, Nghiêm Cẩn bảo vệ Mai Côi, nhìn vẻ bình thản của cô bé

-Em tìm được bà ấy rồi.

Bỗng nhiên Mai Côi nói, Nghiêm Cẩn gật đầu, Mai Côi còn tiếp: -Người xung quanh đây chỉ có bà ấy là có bộ dáng của mẹ em trong đầu, bà ấy biết mẹ em

-Vậy trong ý thức của bà, mẹ em đang làm gì?

-Không làm gì, chỉ là bóng dàng mờ ảo, nhìn không ra

Mai Côi nói xong, đột nhiên ngừng lại, cô bé kinh ngạc nhìn Nghiêm Cẩn: -Vì sao không nhìn được?

-Cái gì?

Nghiêm Cẩn sửng sốt, trong lòng biết có biến. Cậu bé ôm Mai Côi nhanh chóng nấp vào một bên tường. Một lát sau, cửa quán mở ra, một bà cụ đi ra. Bà nhìn trái phải một vòng rồi lại nhìn về chiếc camera, sau đó khẽ kêu:

-Là ai? Mau ra đây.

Mai Côi có chút sợ hãi, cô bé rụt người lại. Người này có thể thấy bé lén xem trộm suy nghĩ, đây là chuyện chưa từng có. Nghiêm Cẩn ôm cô bé, thì thầm trong đầu với Mai Côi: “Đừng sợ, có anh ở đây, anh sẽ bảo vệ em” Hai đứa bé đang trốn tránh, lại nghe bà lão kia nói:

-Là ai? Mau ra đây, lén lút cái gì. Có gan thì đến đây.

Mai Côi nghe xong thì rút tay Nghiêm Cẩn rồi chạy ra. Tiểu ma vương ở phía sau không kéo kịp cũng đành đi theo ra.

Bà cụ nghe động, quay phát lại, trừng mắt nhìn người tới, không ngờ lại là một cô bé tóc mái ngố, áo choàng đáng yêu, đôi mắt to tròn. Bà lão ngây ngẩn người, kinh ngạc há hốc miệng, không tự giác mà thở dồn. Bà cứng người, nghe cô bé con nhẹ nhàng nói:

-Bà ơi, cháu muốn hỏi một chút, bà có biết mẹ cháu ở đâu không?

Hốc mắt bà lão đỏ bừng, bà bưng miệng, dường như đang che dấu sự kích động, hồi sau như tỉnh ngộ lại, vội quay đầu nhìn quanh, sau đó kéo tay Mai Côi:

-Lại đây, chúng ta đi vào nhà rồi nói.

Bàn tay bà lão bị bàn tay nhỏ của một cậu bé ngăn lại, Nghiêm Cẩn đầy tư thái của bảo kê:

-Bà đừng chạm vào em ấy

Lúc này bà lão mới để ý bên cạnh còn có đứa bé trai. Bà có chút nghi hoặc nhưng vẫn vội nói:

-Ở đây không an toàn, sẽ bị theo dõi, chúng ta vào nhà nói chuyện, bà không phải là người xấu.

Nghiêm Cẩn quay đầu nhìn Mai Côi, Mai Côi gật gật đầu, lúc này Nghiêm Cẩn mới đồng ý:

-Đi thôi

Bà lão không nói gì, xoay người vào phòng trước, Nghiêm Cẩn kéo tay Mai Côi dẫn cô bé theo sau, đi lên lầu hai.

Nghiêm Cẩn cẩn thận đề phòng, đi rất chậm, q