
Bài học yêu đương của tiểu ma vương
Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325073
Bình chọn: 9.5.00/10/507 lượt.
t của bọn em, bọn em huấn luyện lâu như vậy cũng không kém các chú trong công ty đâu, nếu có gì cần thì nhất định đừng bỏ qua bọn em.
A Mặc gật gật đầu, xoay người đi ra ngoài làm việc. Mặc Ngôn ngồi trở lại chỗ, vẻ mặt nặng nề, mọi người đang nghĩ cậu cũng có chuyện quan trọng cần thông báo, kết quả đợi nửa ngày thì chỉ là:
– Là mình đã cổ vũ Mai Côi đi tìm Thẩm Phi để nói chuyện cho rõ ràng, nếu Mai Côi không hẹn Thẩm Phi ra ngoài thì nhất định đã không bị bắt đi
Giọng cậu tràn ngập sự áy náy. Lô Thực nóng nảy:
-Sao có thể trách cậu được, đều là đám xấu xa đã bắt cóc Mai Côi, một lũ khốn! Cho dù không phải hôm nay thì bọn chúng nếu đã muốn bắt thì cũng sẽ tìm được cơ hội khác, không trách cậu được.
Mọi người không ngờ lại như vậy, Mặc Ngôn chỉ nắm chặt tay không nói gì. Trong phòng rất im ắng, hơn nửa ngày rồi Lam Băng mới nói:
– Không biết Thẩm Phi đã tỉnh lại chưa?
Mẫn Lệ không nhịn được mà khóc, nằm gục lên bàn mà khóc òa:
– Mai Côi, nhất định không sao, em ấy nhất định sẽ không sao.
Cừu Tranh đứng dậy nhìn ra cửa, trong văn phòng rất ít người, phỏng chừng đều ra ngoài làm việc. Cậu quay lại vỗ vỗ vai Mặc Ngôn rồi nói với Mai Côi:
– Giờ muốn khóc cứ khóc, muốn đau lòng cứ đau lòng, phát tiết xong rồi thì mọi người bình tĩnh một chút. Sau này mọi người chúng ta phải cùng góp sức. Tiểu ma vương nhất định rất bối rối rồi, chúng ta cũng không thể rối loạn hơn nữa.
Tiểu ma vương bối rối nhưng chưa đến mức rối loạn đầu trận tuyến, cậu đi như gió lốc tìm kiếm Nghiêm Lạc:
– Cha, con có một chủ ý, giờ tất cả manh mối đều không sáng tỏ, tất cả đều là vòng luẩn quẩn nhưng có một người chúng ta chưa từng tiếp xúc chính là mẹ của rùa con. Cô ấy nhất định là biết không ít chuyện, chúng ta tìm được cô ấy thì nhất định sẽ có đột phá.
Nghiêm Lạc gật đầu:
– Cha cũng nghĩ như vậy, trước mắt xem ta thì cô ấy là mấu chốt. Tìm được cô ấy thì có ích hơn việc tìm được Hùng Đông Bình nhiều
Nghiêm Cẩn nói
-Đúng. Cho nên chúng ta ra thông báo treo thưởng đi
-Thông báo treo giải thưởng?
– Đúng vậy, con đã từng nghĩ, mẹ rùa con vẫn trốn tránh ngoài việc không muốn bản thân bị bác sĩ X bắt đi còn là vì muốn bảo vệ rùa con, cho nên cô ấy vẫn không dám liên lạc với rùa con. Con đoán cô ấy thậm chí còn không dám đến gần rùa con. Giờ rùa con bị bắt, cô ấy cũng như chúng ta, tham gia cùng chúng ta là lựa chọn tốt nhất của cô ấy. Chúng ta chỉ cần truyền tin này ra trong cả nước, thông báo tìm kiếm Mai Côi có thưởng để cô ấy biết Mai Côi xảy ra chuyện thì cô ấy sẽ chủ động tới tìm chúng ta.
Nghiêm Lạc suy nghĩ về tính khả thi của việc này, cuối cùng gật gật đầu. Đến tối, giờ hoàng kim, đài truyền hình cả nước dành ra 30s quảng cáo thông báo tìm người có thưởng, một cô gái tên là Mai Côi ở thành phố A bị bắt cóc, ai có thể tìm ra hoặc cung cấp manh mối thì sẽ có thưởng lớn. Tối đó báo chí cũng đưa tin, internet cập nhật liên tục. Chưa đến nửa ngày, cả nước đều biết có thiên kim tiểu thư tên Mai Côi bị bắt cóc
Tuyến điện thoại thiết lập trong công ty vì việc treo giải vang lên không ngừng, ba người túc trực vô cùng bận rộn nhưng chỉ toàn là tin giả. Ngay từ đầu Nghiêm Cẩn còn đứng trông điện thoại nhưng đến nửa đêm thì thất vọng, quay về văn phòng.
Tiểu Mễ theo dõi camera ở các tuyến xe điện ngầm, tất cả nhân viên máy tính đều tăng ca suốt đêm. Hạ Bồi được hiệu trưởng A Mặc tự mình đưa đi khắp nơi, dùng năng lực tâm ngữ tìm kiếm Hùng Đông Bình. Cảnh sát và công ty Nhã Mã liên hợp, phong tỏa khắp các nhà ga, sân bay và tuyến đường cao tốc, tất cả mọi người ra vào thành phố đều bị kiểm tra, những con đường giao thông quan trọng đều được bố trí giám sát nghiêm mật.
Hạ Sinh chạy khắp các văn phòng, đưa cơm rót nước ọi người, lau dọn, giúp nhận điện thoại. Mặt anh ta đã chẳng còn nụ cười, sợ nhất là rảnh rỗi sẽ rơi lệ. Cuối cùng đến lúc được tha thì phát hiện Bát Bát và Thủy Linh đang trốn trong góc mà khóc. Anh ta không nhịn được cũng ôm hai người kia mà khóc.
-Nhưng tao là người xấu, tao là lưu manh, mày không sợ à?
-Không sợ!
-Ái chà, to gan gớm. Tao chẳng những là lưu manh mà còn biết võ, mày không sợ à?
-Không sợ, cháu cũng biết võ.
Cuộc nói chuyện lần đầu gặp mặt còn văng vẳng bên tai, Hạ Sinh khóc như núi đổ, tiểu cô nương ngốc kia, có võ sao còn để bị bắt đi?
Nửa đêm, Nghiêm Cẩn không biết mình còn có thể làm gì, cậu trốn trong văn phòng, cầm album “Bầu trời của Tiểu ma vương” mà nhìn. Ảnh chụp cũng sắp 2000 tấm, mỗi bức ảnh rùa con đều rất đáng yêu. Cậu nhìn hết lần này đến lần khác, cậu biết đã muộn, nên nghỉ ngơi, còn nhiều chuyện chờ cậu làm nhưng cậu không ngủ được. Cậu nhìn ảnh của Mai Côi, lòng vừa sợ vừa hoảng
Tiểu Tiểu đẩy cửa đi vào, đau lòng nhìn đứa con chỉ qua nửa ngày mà đã tiều tụy đi như vậy. Cô đi tới ôm con vào lòng. Từ sau khi lên tiểu học, Nghiêm Cẩn cũng ít khi để mẹ ôm, giờ cái ôm ấm áp này rốt cuộc khiến cậu không khống chế nổi mà khóc thất thanh:
-Mẹ, con không thể mất rùa con, con không thể mất em ấy được!
Ở một gian phòng khác, nơi đó trắng như tuyết, khắp tường treo đầy những màn