
Bài học yêu đương của tiểu ma vương
Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong
Thể loại: Truyện dài tập
Lượt xem: 325522
Bình chọn: 8.5.00/10/552 lượt.
ao?
Mai Côi gật gật đầu:
-Tuy rằng khuôn mặt rất xa lạ nhưng ý nghĩ đó có thể là mẹ cứ tự nhiên mà hiện hữu thôi
-Được rồi, lần này anh bảo bọn họ cẩn thận điều tra, tránh tiết lộ tin tức.
-Chúng ta có nên đến nhà tù một lần không, em tìm kiếm trong đầu bọn họ nhanh hơn là đi hỏi nhiều
Mai Côi nói rất khẩn thiết nhưng Nghiêm Cẩn lại không đồng ý:
-Cũng không thể chuyện gì cũng đều để em đi tìm được, hơn nữa việc này nên giữ bí mật, cả hai chúng ta cùng xuất hiện sẽ bị nghi ngờ. Dù sao về thân phận, em vẫn chỉ là học sinh, điều tra án mạng chưa tới lượt em xuất hiện, nếu để bác sĩ X kia nhận biết được thì không xong rồi. Chuyện tìm manh mối chúng ta ngầm tiến hành, việc bôn ba bên ngoài để ấy người trong thần tộc đi làm là được
Vì để ứng phó với bác sĩ X mà Nghiêm Lạc cố ý tập hợp một tiểu đội thần tộc để phối hợp với Nghiêm Cẩn.
-A, vậy sao? Giờ em đã làm xong rồi, nên làm gì nữa đây?
Mai Côi có chút thất vọng.
-Có lớp thì về trường, không có lớp thì anh đưa em đi dạo phố
Dùng dạo phố để yểm trợ việc phá án, lấy việc phá án để lấy cớ hẹn hò, cuộc sống thật đẹp.
Nhưng còn chưa được hai ngày thì Nghiêm Cẩn đã phát hiện chẳng có gì đẹp cả, chỉ là cậu tưởng tượng mà thôi. Án mạng tạm thời không có tiến triển gì, Tiểu Phương qua đời, hồn phách đã được thu lại nhưng hồn thể của cô ta quá yếu không thể nào thẩm tra được gì, chỉ đành đưa vào kho hồn để chờ đợi thu xếp việc luân hồi. Nguyên nhân cái chết của cô ta là bị tắc thở, theo tình huống thì khả năng lớn là bình dưỡng khí bị trục trặc, dù y tá ở trong cũng không nhận được cảnh báo của thiết bị, lúc vào phòng dụng cụ vẫn bình thường nhưng máy móc trục trặc là lời giải thích hợp lí duy nhất. Bằng không, dưới tình huống đó, chẳng có người ngoài tiến vào, Tiểu Phương tắt thở khó hiểu như vậy thì sao có thể giải thích được. Nhưng đây không phải là điều Tiểu ma vương phiền lòng, điều khiến cậu không thoải mái là sau khi về trường, Mai Côi được tỏ tình.
Không phải là đám nhóc náo loạn nhét thư tình rồi bỏ chạy, cũng chẳng phải là mấy kẻ cầm hoa hồng ca hát mà sự thổ lộ rất chân thật, ngồi đối diện, nhìn thẳng Mai Côi mà nói “anh thích em, hi vọng giờ anh có thể làm bạn trai em, về sau có thể làm chồng em”.
Việc này nếu là nam sinh khác làm thì Nghiêm Cẩn sớm đã vung quyền đánh qua rồi chỉ vào mũi đối phương mà mắng là đồ không biết xấu hổ, rùa con nhà cậu đáng yêu, ngoan ngoãn như vậy, mày mà xứng sao? Nhưng lần này người tỏ tình lại là Thẩm Phi.
Thẩm Phi ấy à, người mãi mãi luôn sạch sẽ, nhã nhặn, nho nhã, khách khí, lễ độ, người được mệnh danh là bạch mã vương tử toàn trường lại tỏ tình với Mai Côi.
Nói thật, Tiểu ma vương đề phòng Mặc Ngôn, đề phòng Lam Băng, đề phòng Ngụy Anh Vân, thậm chí là cả Dung Hiên nhưng không ngờ đối thủ lại là Thẩm Phi. Người này luôn duy trì khoảng cách lễ phép với nữ sinh, chưa từng biểu lộ có ý đồ gì với Mai Côi nhưng chẳng ngờ ra tay lại ngoan tuyệt, chuẩn xác như vậy
Nghiêm Cẩn giờ nghĩ lại, Thẩm Phi trước giờ luôn mỉm cười dịu dàng với Mai Côi, ánh mắt nhìn Mai Côi luôn ấm áp, kiên nhẫn mà lễ độ. Mẹ kiếp, đấy thực ra chính là lòng dạ Tư Mã Chiêu, sao cậu không phát hiện sớm? Nếu cậu sớm hiểu rõ âm mưu của Thẩm Phi thì đêm nay lúc tự học cậu sẽ không cho Mai Côi đi tìm Thẩm Phi mượn vở. Lúc đó Mai Côi ôn được một nửa, quay đầu nhìn nhìn, Thẩm Phi ngồi ở vị trí gần cửa sổ đằng sau nên cô bé bảo với Nghiêm Cẩn rằng đi qua mượn vở Thẩm Phi một chút sẽ về. Kết quả, mẹ nó chứ, đi rồi không thèm về, Tiểu ma vương quay đầu nhìn thì giận đến suýt nữa cắn vỡ răng
Tuấn nam mỹ nữ ngồi bên nhau, ánh đèn huỳnh quang từ trên chiếu xuống, phía sau là cửa sổ với bóng tối dầy đặc, hoàn cảnh thực ra chẳng có gì nhưng vẻ mặt của hai người rất động lòng người. Thẩm Phi dịu dàng cười, nhẹ nhàng nói cái gì đó, ánh mắt nhìn Mai Côi nóng rực. Mặt Mai Côi ửng hồng, không dám nhìn Thẩm Phi, trông rất thẹn thùng, đáng yêu. Này này này, không cần nghe bọn họ nói gì, dùng đầu gối Tiểu ma vương cũng biết là đã xảy ra chuyện gì.
Nghiêm Cẩn hậm hực, đám ruồi bọ lúc trước cậu có thể thoải mái đuổi nhưng nhìn tình cảnh này cậu lại không dám đi lên chỉ vào mũi Thẩm Phi mà mắng. Bởi vì làm thế thì cậu có vẻ rất mất phong độ, rất thô lỗ, rất nóng nảy, không có khí chất. Đúng, chính là khí chất, cậu không thể thua kém Thẩm Phi được, nếu giờ cậu xông lên thì lập tức sẽ thua, cậu phải nhẫn nại.
Có lẽ là vẻ mặt của Nghiêm Cẩn rất dữ tợn, có lẽ là không khí buổi tỏ tình rất có sức hút mà tất cả mọi người trong phòng học đều quay đầu xem, phát hiện ra cảnh tượng phấn khích kia. Thẩm Phi dần dần phát hiện không khí trong phòng, cậu ngẩng đầu nhìn mọi người, cười khẽ như xin lỗi vì đã quấy rầy mọi người, khí độ trầm ổn này khiến ấy nữ sinh đều nín thở, bắt đầu khe khẽ khen ngợi
Mai Côi xấu hổ đến độ mặt còn hồng hơn hoa, cúi đầu vội vàng đi về chỗ ngồi. Nghiêm Cẩn sớm đã cầm sách vở đón cô bé rồi kéo cô bé đi ra ngoài. Mau mau, rời khỏi chỗ quái quỷ này đi, cậu sớm đã không chờ được rồi. Sau đó nhân lúc cô bé không để ý phía sau mà còn quay lại lườm tất