Ring ring
Bạch Nhật Huyên Tiêu

Bạch Nhật Huyên Tiêu

Tác giả: Quân Khuynh Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323503

Bình chọn: 8.00/10/350 lượt.

ịch Bạch thị, tôi lúc nào cũng chờ ông đến lấy lại vị trí này.” Bạch Vĩ Minh dĩ nhiên là một nhân vật tầm cỡ trong giới kinh doanh, nhưng anh hùng cũng có lúc. Cho dù ông có năng lực đi nữa, cũng không có cách nào bẻ đôi được Bạch thị cùng Hoàng Đình. Chiều hướng phát triển là xáp nhật cùng liên kết Hoàng Đình cùng Bạch thị, tuy hai mà một.

“Điều tôi muốn, là ông nhìn lại mình một chút đi, nghĩ lại xem mấy năm nay ông đã làm cái gì.” Bạch Nhật Tiêu bình thản mở miệng nói.

“Khi nào thì đến phiên mày bảo tao làm việc?!!” Cơn giận Bạch Vĩ Minh không thể át được, “Đừng nghĩ mua được Bạch thị nghĩa là ngồi vững cái ghế Chủ tịch. Tao nói ày biết, đừng đắc ý quá sớm!!” Sắc mặt Bạch Nhật Tiêu hòa nhã bao nhiêu thì sắc mặt Bạch Vĩ Minh càng bão táp bấy nhiêu.

“Đương nhiên tôi phải cảm thấy đắc ý.” Bạch Nhật Tiêu ý thức được, cuộc nói chuyện này giữa hai người chỉ có thể giương cung bạt kiếm đến thế này thôi. Bạch Nhật Tiêu vẫn bình tĩnh, lạnh nhạt nói, “Có thể kéo ông từ vị trí Chủ tịch của Bạch thị cho đến cái chỗ này, chẳng lẽ tôi không thể kiêu ngạo được hay sao?” Anh hỏi ngược, trong giọng đầy kiểu trêu tức, mỗi một câu đều kích thích cơn giận không ngừng dâng lên của Bạch Vĩ Minh. “Cũng nhiều năm rồi, ông dùng trăm phương nghìn kế cũng không thể thu Hoàng Đình dưới trướng mình. Tôi nhậm chức được ba năm, đã có thể dễ dàng thu mua được Bạch thị, dễ dàng ngồi vào cái vị trí Chủ tịch này. Hết thảy mọi thứ, không đủ để tôi cảm thấy nên đắc ý?”

“Mày cứ việc kiêu ngạo. Một ngày nào đó tao sẽ lấy lại Bạch thị cùng Hoàng Đình!” Bạch Vĩ Minh đập bàn đứng dậy, gân xanh nổi lên. Hiển nhiên mấy lời của Bạch Nhật Tiêu đã thành công đẩy cơn giận kia lên đến đỉnh. “Nếu không phải An Như Nguyệt chuyển nhượng cổ phần công ty ày, mày có thể đấu cùng tao? Tao nói ày biết, nếu không có chuyện đó, mày có thể đi đến bước này hay không?”

Bạch Nhật Tiêu nhìn Bạch Vĩ Minh, nói đơn giản, “Ông cứ khăng khăng mãi như vậy. Thế thì tại sao người của công ty ông lại cam lòng để tôi ngồi ở vị trí này? Vì sao cổ đông biết rõ có người muốn mua công ty mà vẫn bán tống bán tháo cổ phiếu trên thị trường? Vì sao ông lại bị miễn chức dễ dàng đến như vậy? Mấy điều đó ông chưa hề nghĩ đến? Một Chủ tịch vì bản thân tư lợi mà ảnh hưởng đến công ty, hành động theo cảm tình, khư khư cố chấp, Bạch thị không cần! Tới nay ông vẫn chưa tỉnh lại, chỉ bằng việc đấy mà muốn lấy Bạch thị trong tay tôi, ông có bản lĩnh đến mức đó sao?” Bạch Nhật Tiêu ‘thanh sắc câu lệ’ [1'>, không để ý đến việc nếu mình tiếp tục nói thì có chỗ nào để Bạch Vĩ Minh ngẩng đầu lên.

“Nếu ông còn chút lương tâm thì nên cẩn thận nghĩ xem mấy năm nay mình đã làm cái gì!” Bạch Nhật Tiêu khinh thường, quẳng lại một câu rồi rời khỏi phòng họp. Về phần Bạch Vĩ Minh, ông là một người thông minh thì nên biết, Bạch Nhật Tiêu căn bản không muốn tranh cái vị trí Chủ tịch Bạch thị làm gì.

Lúc Bạch Nhật Tiêu rời đi, Lynda mới vào phòng họp, cô thấy được một Bạch Vĩ Minh mà mình chưa từng gặp bao giờ. Thần sắc ông ảm đảm, ngồi sững một chỗ. Những lời của Bạch Nhật Tiêu hẳn đã đả kích và ảnh hưởng quá lớn. Người ở nơi cao, nào có thể tránh được việc mây mù che mắt. Cho dù vẫn ngồi ở vị trí Chủ tịch Bạch thị, nhưng những năm đó, vì mượn sức An thị, ông ép mình kết hôn cùng một người phụ nữ không yêu thương gì. Vì giữ vững sức mạnh Bạch thị, không để người đời dòm ngó chê cười, ông ép buộc từ bỏ tình cảm. Vì lợi ích hôn nhân, bắt cóc con gái ruột mình…

“Vĩ Minh…” Lynda cẩn thận gọi, “Chủ tịch đã mua vé máy bay về nước chiều nay.” Chủ tịch trong miệng cô là Bạch Nhật Tiêu. “Trước khi đi, anh ta đã ra một chỉ thị. Trong khoảng thời gian anh ta về nước, ngài tạm giữ chức vụ Chủ tịch thay thế…”

[1'>: Thanh sắc câu lệ – Ý của câu thành ngữ này là chỉ khi tức giận thì lời nói và sắc mặt đều trở nên nghiêm khắc. Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Nhân thoại lục” của Triệu Lân triều nhà Đường.

Chương 50: Bạch Nhật Huyên Tiêu.

Bắt đầu từ lúc trở về New York, nhà mới của hai người đã biến thành một nhà giam hoành tráng. Bởi vì Bạch Nhật Huyên mang thai, nên bị cấm túc. Anh cũng ít rời khỏi nhà, phần lớn thời gian đều mang hết công việc về đây, từng giây từng phút trông giữ cô.

Bạch Nhật Tiêu là một người đàn ông vừa ngang ngược chiếm đoạt, vừa dịu dàng tha thiết. Điều anh cho cô, là sự an toàn cùng tình yêu lãng mạn nhất.

Tình yêu của anh là một nhà giam kiên cố. Trong tình yêu cô là kẻ tù tội, bị anh ngang ngược giam cầm. Cô muốn trốn thoát khỏi cái nơi chật hẹp kia, nhưng không thể làm được gì. Thời gian dài chìm đắm trong tình yêu của anh, cho đến bây giờ, dù mở cửa để cô rời đi, cô cũng đi không được. Mất anh, cô cũng mất đi khả năng tự do.

Mỗi ngày cô đều có sự thay đổi nho nhỏ, Bạch Nhật Tiêu cũng theo sát, nhìn cô dùng những câu văn miêu tả tình yêu nồng say của mình, anh cười giống như một thiên sứ. Bạch Nhật Huyên rất ít nói thương anh, nhưng văn chương của cô nói cho anh nghe, rằng cô yêu anh, yêu đến mức không thể mất đi anh nữa rồi.

Rét lạnh của mùa đông đã có anh ôm ấp, chung quanh cô