Polaroid
Bạch Nhật Huyên Tiêu

Bạch Nhật Huyên Tiêu

Tác giả: Quân Khuynh Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324092

Bình chọn: 8.00/10/409 lượt.

một lý do khác, một khi yêu nhau, anh sẽ phải đối mặt với phong ba, mà cô biết sẽ nhiều rất nhiều. Bạch Nhật Huyên không hy vọng anh sẽ vì cô mà phiền não.

Cô đã nghĩ đến những điều như thế, làm như vậy ai nấy đều ổn hơn. Nhưng cô không phát hiện được rằng, cô đã làm tổn thương rất sâu đến người đàn ông mình thương yêu nhất. Sự trốn tránh của Bạch Nhật Huyên, so với cha con càng quyết liệt. Dư luận xã hội mang đến sự mệt mỏi cùng thống khổ càng khiến cho cô khó có thể thừa nhận.

Anh chiếm giữ phần lớn thời gian cùng không gian trong cuộc sống của cô. Quay đầu lại nhìn, thời gian đã trôi đi hai mươi năm, rất khó để tìm thấy một ký ức nào không liên quan đến anh. Cô tham luyến sự dịu dàng độc nhất vô nhị của Bạch Nhật Tiêu, ánh mắt thâm tình kia chỉ đối với riêng cô, mỗi lần cảm nhận đều có thể khiến cho cô say mê không thôi. Không chỉ có bản thân anh không có cách nào xem cô là em gái, ngay cả cô cũng không có cách nào xem anh là anh trai. Lốc xoáy của luân lý tình cảm kia đã khiến cô chôn sâu trong bùn lầy. Cô càng giãy giụa, càng chìm sâu.

Từ quan hệ anh em lại biến thành quan hệ người yêu, cảm giác như vậy rất rối rắm. Cô không dám đối mặt với anh, chỉ là bởi vì cô để ý tới ánh mắt của người khác. Nhưng chỉ cần một câu tình yêu là chuyện hai người của Bạch Nhật tiêu, liền đánh ngã toàn bộ băn khoăn của cô. Bạch Nhật Huyên trốn tránh, áp lực, không muốn nhận tình yêu của Bạch Nhật Tiêu, nhưng là anh lại nói anh nhất định sẽ chờ. Anh muốn cô chấp nhận anh, vấn đề là thời gian dài hay ngắn mà thôi. Bạch Nhật Tiêu rất ít cho cô quyền lời lựa chọn. Mà dù có cho, cũng là có vẻ như là giữa hai cái phương thức phi thường kịch liệt lại chỉ có thể chọn cái nhẹ hơn. Anh luôn khống chế mỗi bước đi của cô, không cho phép cô bước nhanh về phía trước hoặc tụt chậm về phía sau. Cho dù anh có phong tỏa chặt chẽ toàn bộ thế giới của Bạch Nhật Huyên cô, thì cô vẫn có thể cảm giác được bầu không khí mới mẻ mỗi ngày. Anh vĩnh viễn biết rõ, điều cô cần chẳng qua là cảm giác an toàn cùng sự chung thủy. Tất cả, anh đều cho. Sự bá đạo giam cầm của Bạch Nhật Tiêu là bởi vì ý muốn thoát đi của Bạch Nhật Huyên. Một khi cô thuận theo, cô chấp nhận, thì tình yêu của cô gái này, so với mong ước tự do càng mạnh mẽ hơn.

Trong khi Bạch Nhật Huyên đương bận rộn với câu đố tình yêu, anh dần dần bước tới gần. Thời điểm cô không hề phòng bị, anh đã giữ được đôi môi mềm của cô, tham lam cắn mút. Nụ hôn của anh dấp dính, quấn quít môi cô, không thể nào chia lìa. Cô kiềm lòng không được trước đôi mắt mê hoặc của anh mà nhắm hai mắt lại. Cho dù đây là địa ngục đáng sợ, cô cũng không có cách nào mà quyến luyến thiên đường tự do. Đơn giản là vì, nơi này có anh. Lần đầu tiên, Bạch Nhật Huyên vươn cánh tay mình ôm lấy lưng anh. Anh nở nụ cười, nhắm mắt lại, hai đôi môi hòa nhập, nước bọt dung hợp, khiến cho sự triền miên của họ càng thêm ráo riết.

“Nói cho anh biết, em thích anh.” Hơi thở của anh hơi dồn dập, nâng hai má của cô lên, dán trên vầng trán thanh tú của cô.

Cổ của Bạch Nhật Huyên bị anh hôn đến cạn khô, mê loạn nhìn sự thâm tình của anh. Cô không muốn giấu giếm gì nữa. Giả bộ không thương anh, so với việc khiến anh rời đi càng thêm khó chịu. “Em thích anh…”

Vẻ ngượng ngùng khi nói lời yêu của cô gái nhỏ khiến cho đôi mắt thâm tình của anh tràn đầy cảm giác hạnh phúc. Anh đã đợi cho cô mở miệng nói cảm giác này với mình. Sau khi chiếm được sự hưởng ứng của cô, Bạch Nhật Tiêu lại tham lam chiếm lấy đôi môi anh đào của Bạch Nhật Huyên. Mười mấy năm tình yêu tiếp sức, cô rốt cuộc cũng đã chấp nhận tình yêu của anh. Còn cuộc sống này, anh sẽ mang theo cô cùng nhau đi về nơi cuối.

Mạc Thịnh vô cùng có thời gõ cửa, phá hủy không khí ngọt ngào của cả hai. Cô co quắp thoát khỏi vòng ôm của anh, anh thì gầm nhẹ lên một tiếng, mặt mày âm trầm nghiêm nghị giao văn kiện cho Mạc Thịnh.

Bạch Nhật Tiêu ép cô đến góc tường, hai tay dựng lên một vòng tròn cấm, không có ý tốt nào nhìn hai má đỏ bừng của cô. “Câu em vừa mới nói lúc nãy, nói lại một lần nữa thử xem.” Thái độ của anh thực dịu dàng ôn hòa, giọng nói cũng mềm mại, vô cùng mờ ám mà phả hơi thở vào vành tai cô, khiến cả người cô xụi lơ, không thể nhúc nhích.

“Em không nhớ rõ…” Bạch Nhật Huyên chơi xấu cự tuyệt yêu cầu của anh.

Bạch Nhật Tiêu đen mặt, nâng cằm cô lên. “Nói.” Đây là mệnh lệnh!

“Anh đang bắt buộc nha, cho dù em nói cũng không phải thật tâm.” Cô lớn gan phản kháng anh.

Bạch Nhật Tiêu lại không giống như bình thường, cường thế cưỡng bức ép cô nói ra, chỉ là cô đơn buông cánh tay xuống. “Không phải thật tình, anh cũng không muốn nghe.” Anh cúi đầu, hờ hững mở miệng.

Cô không biết làm sao, vận dũng khí, tựa mình vào vòng ôm của anh, cánh tay ôm lấy thắt lưng anh, chôn trong ngực anh. “Em thích anh, là thật lòng.” Bạch Nhật Huyên không muốn nhìn thấy sự cô đơn của anh. Đó là biểu tình anh không nên có, nhưng nếu sự cô đơn này là cô tạo nên, cô sẽ quét dọn hết thảy bọn chúng.

Bạch Nhật Huyên rất ngây thơ, làm sao có khả năng đấu với sự đa mưu túc trí của Bạch Nhật Tiêu. Anh đ