
i thượng này, quả thật là chói mắt khiến người ta không thể nào rời được tầm mắt. Bạch Nhật Tiêu thực vĩ đại, cô vẫn biết. Nhìn nhìn lại chính mình, mặc kệ là chiều cao hay là công việc, cô đều không cùng trong thế giới của anh. Quả nhiên, làm người yêu, cô vẫn không có đủ tư cách đứng bên người anh. Làm em gái như bình thường, có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Như vậy cô không cần phải bị đem ra mà so sánh những người phụ nữ chung quanh anh, có thể ví dụ ngay như, Chung Thi Âm.
Trong lúc cùng người khác nói chuyện với nhau, anh vẫn thường xuyên nhìn đến Bạch Nhật Huyên. Suy nghĩ của cô không biết đã dạo chơi nơi nào, biểu tình của cô anh lại không thích, đó là sự tự ti.
Bạch Nhật Tiêu mỉm cười, xoa xoa mặt cô nhỏ, “Suy nghĩ gì thế?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Cô co giật, cố dời mặt mình khỏi tay anh. Cho dù là anh em, động tác như vậy cũng quá mờ ám rồi nha. “Không nghĩ cái gì hết á.” Cô nhỏ giọng lầu bầu trong miệng.
Ý nghĩ của Bạch Nhật Huyên, Bạch Nhật Tiêu anh đều rất rõ ràng. Từ khi Chung Thi Âm xuất hiện, cô bắt đầu im lặng không lên tiếng, có vẻ trong lòng lại tự nghĩ, lấy chính mình cùng so đo với người phụ nữ kia. Anh dắt tay cô, đưa cô vào trong sàn nhảy, theo thói quen muốn ôm thắt lưng, để cô dựa vào gần thật gần.
Bạch Nhật Huyên bị anh bắt phải kề sát, hai rặng mây đỏ nhanh chóng lan nhanh hai bên gò má. Cô co quắp nhìn bốn phía, “Anh không nên như vậy nha.” Ngại ngùng, Bạch Nhật Huyên nhỏ giọng nhắc nhở anh. Anh vẫn hệt như ngày xưa, để tay cô khoác lên vai của mình, theo điệu nhạc du dương, mỗi một bước đều vô cùng mờ ám.
“Nếu bận tâm để ý mấy chuyện kia, còn không bằng cẩn thận suy nghĩ xem đến lúc nào thì tiếp nhận được anh.” Ánh mắt của Bạch Nhật Tiêu thực ôn hòa, xem tâm cô nàng hoảng loạn, chân tay lại luống cuống, chỉ có thể bị anh dắt về phía trước.
Bạch Nhật Huyên xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên nổi. Anh luôn giữa thanh thiên bạch nhật mà nói ra mấy lời mờ ám hết sức, khiến cô không thể nói gì mà chống đỡ. Nếu nghe theo mà trả lời mấy câu của anh, chỉ sợ anh một tấc lại muốn tiến thêm một thước. Mà nếu không trả lời chỉ sợ anh giận dữ. Thật sự là, gần vua như gần cọp.
“Nói chuyện, không cho phép cúi đầu!” Xem đi, quả nhiên là tức giận mà, nói chuyện lại dùng kiểu câu cầu khiến, mà hình thức lại là mệnh lệnh nữa chớ.
Cô không có chút cốt khí nào mà nghe theo Bạch Nhật Tiêu, nói chuyện, không cúi đầu, trả lại cho anh nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, “Không phải bây giờ, mỗi ngày em đều suy nghĩ đến sao?” Hiện tại, quả thật cô mỗi ngày đều suy nghĩ đến vấn đề nghiêm trọng này. Từ ngày cô mở miệng gọi anh một tiếng ‘Tiêu’, những ngày kế tiếp đó, anh đều đối với cô hết sức dịu dàng. Mặc kêh nhiều việc, anh nhất định đúng giờ xuất hiện ở ngoài cửa chờ cô, cùng cô ăn cơm, nghe cô nói chuyện, để cô làm nũng. Cả hai người chung sống với nhau, giống như quay trở về năm năm trước đây, vẫn ngọt ngào như vậy.
“Vậy em nghĩ thế nào?” Anh được một tấc lại muốn tiến một thước.
“Chuyện này làm sao mà có khả năng nghĩ nhanh như vậy nha!” Cô căn bản là không dám tiếp nhận anh, hiện tại, ngay cả thích hay không thích anh vẫn còn trong vòng do dự.
Trong mắt Bạch Nhật Tiêu lóe lên một tia âm u, tiếp theo, anh nâng mặt của cô lên, “Không được nghĩ trốn tránh anh, anh nhất định sẽ khiến em tiếp nhận anh, vấn đề là lâu hay mau mà thôi. Em có thể từ từ suy nghĩ, dù sao anh vẫn luôn chờ em.” Anh chính là một gã đàn ông cực đoan, có thể đem sự bá đạo cùng dịu dàng của mình ra. Nội dung trong lời nói chính là mệnh lệnh không được phép phản kháng, giọng điệu được dùng cũng là sự dịu dàng khó có thể kháng cự được.
Bạch Nhật Huyên nhớ rõ, khi cô còn ở trong bệnh viện, anh cũng đã từng nói, anh sẽ đợi một ngày nào đó cho đến khi cô chấp nhận mình. Cô nhất định là đào thoát không xong. Trong cuộc sống của mình lại xuất hiện một người đàn ông như vậy, cướp đi trinh tiết của mình, khống chế cuộc sống của mình, sắp xếp mọi thứ ình. Cô hẳn lên nên hận anh, hận anh cứ cường thế bá đạo như vậy, ỷ thế hiếp người, làm theo ý mình. Nhưng Bạch Nhật Huyên cô không hận anh, bởi vì anh là người duy nhất mang lại sự dịu dàng cho cô, trao tình yêu sâu đậm nhất này cho cô, mang thật nhiều tâm tư cho cô, mang cuộc sống độc nhất vô nhị này cho cô.
Trong tiệc rượu, cô vẫn cùng anh trình diễn một màn mờ ám không rõ. Bạch Nhật Huyên không biết người khác có phải hay không có thể thấy quan hệ tình cảm ‘siêu việt’ của hai người trong lúc này, nhưng cô có thể khẳng định Chung Thi Âm thấy được, bởi lúc mà anh ôm cô rời đi, ánh mắt Chung Thi Âm chiếu đến cô, là cảnh cáo, là chán ghét, là hèn mọn. Tình cảm của hai người trong mắt kẻ khác thật không đơn giản.
Việc cô cần làm chỉ là ngoan ngoãn ngồi bên người anh. Do dự một hồi lâu, Bạch Nhật Huyên mới quyết định mở miệng, “Chị Thi Âm giống như rất thích anh, anh sao không lo lắng chị ấy?” Vấn đề cô nhắc đến thực là đả thương người ta, cô tựa như muốn đẩy anh cho người khác, cũng không tính chấp nhận anh yêu.
Bạch Nhật Tiêu không giận dữ giống như Bạch Nhật Huyên dự đoán, nhưng sắc mặt lại