
gầm mặt đến cái địa chỉ trên lòng bàn tay nó.
- Ngồi đây giữ xe, tôi sẽ ra ngay.
Gã chỉ nói mà không chờ xem tôi có đồng ý hay không, rồi đi thẳng vào cái tiệm nhạc cụ không lớn lắm..
Một người đội nón có chữ C.K đi ngang… C.K… 1 nhãn hiệu thời trang nổi tiếng. Tôi bỗng nhớ tới Bodyguard… Hắn… thật kỳ lạ. Tại sao bảo tôi là bạn gái hắn? >< Tại sao lại nổi điên lên? Tại sao thẫn thờ bỏ đi như thế khi tôi vô tình gọi anh Lam là Hoàng tử..? Việc đó… chỉ có tôi mới đáng xấu hổ và phải là người bỏ đi mới đúng. Tại sao…?
Gã DJ bước ra sau 10 phút vào tiệm. Tay anh ta cầm 1 vật gì đó nhỏ cho vào túi quần short lửng.
- Ok, tôi sẽ đưa cô em về. Nhà ở đâu?
- Yeah! Hẻm 475 Nguyễn Kiệm.
Cuối cùng, tôi cũng được về nhà…Ôi đói bụng quá ! +__+ DJ không phiền phức như C.K...khi mà tôi đã hết giá trị lợi dụng, anh ta chỉ việc đem tôi trả về vị trí cũ.
Cũng như khi nãy trên đường đi, DJ không hề hỏi hay nói bất cứ điều gì vềcâu thét có chữ Hoàng tử của tôi, có lẽ đó là điều tốt đẹp duy nhất về gã.
- Cảm ơn anh. Bye.
- Cửa khoá rồi.
- Hả?????”
Tôi nhìn nhanh lên cửa khi vừa bước xuống xe, cái ống khoá trước cửa như muốn chọc tức tôi… Dì Út đã bảo rằng dì sẽ đi đâu đó…ôi trời…. Tôi đã quên mang theo chìa khóa!! Đó là điều tệ hại tôi vừa nhận ra. Ban sáng vì C.K lôi tôi đi nhanh để ngăn không cho tôi thay áo nên tôi đã không nhớ bỏ chìa khóa cửa vào balô.
Tôi bấm máy gọi dì “..ò e í..ò e í…không liên lạc được…” Argh!! Hình như hôm nay là ngày kỵ của tôi?
- Hãy ghé nhà người quen ở tạm. Tôi đi đây.
- Ok.
…………
Anh ta…gã ấy. Một người tàn nhẫn nhất mà tôi được biết. Gã bỏ tôi đứng bần thần giữa 1h trưa nắng và rồ máy chạy đi. Phải, tôi cũng chẳng cần sự quan tâm của gã.
Mệt mỏi, tôi ngồi phịch xuống bậc thềm, tựa người lên chiếc cổng sắt. Nhà người quen? Thật buồn cười là tôi không có người quen nào cả. Nhà ngoại… hay nhà nội? Không… dĩ nhiên là không.
“Lên xe đi.”
DJ gạt chống xe và gọi tôi. Tôi vẫn ngồi yên, mặc kệ… dù việc gã xuất hiện là 1 bất ngờ lớn với tôi. Tôi đã không nghĩ là anh ta sẽ quay trở lại..
- Tôi bảo em lên xe!
- Không.
Tôi nhắm mắt lại và cố thả lỏng.. Nhưng… ngày mệt mỏi của tôi vẫn chưa kết thúc… Tay cướp biển bước tới và lôi tôi đi như lôi 1 nhỏ
Oshin ko còn sức đề kháng. Okay…okay… đừng có bạo lực nữa. Tôi đã te tua lắm rồi. Tại sao không tha cho tôi?
………
Chúng tôi dừng trước 1 bar café. Buổi trưa mấy quán bar này đâu có mở cửa? Tôi ghét quán bar! ><
- Vào đi.
- Không. Tại sao lại ăn ở đây chứ?
- Chỗ quen của tôi.
Khi anh ta định nắm tay tôi và lôi lần nữa, tôi nhanh ***ng né tránh và bước vào trước. Tôi thù cái vụ bị nắm tay kéo đi lắm rồi. Tay này chỉ để bạn trai nắm đi dạo trong công viên thôi cơ mà!
“Cho tôi 2 phần spaghetti”
DJ Huấn nói ngay lúc vừa gặp anh phục vụ ở quầy bar và anh này gật đầu cái rụp sau khi cúi chào khúm núm.
- Tại sao không ghé nhà ai mà ngồi ngoài đó?
- Không biết.
- Em thật là 1 cô gái lạ lùng.
.......……
Lạ lùng? Có gì lạ lùng? Và tại sao gã lại trở nên dịu hẳn thế kia? Hah có lẽ tôi đã đi đúng đường…càng phản kháng, gã càng căng hơn. Lấy nhu chế cương…yeah..
- Có biết đây là gì không?
Vừa nói, anh ta vừa móc trong túi ra cái vật ban nãy đã mua ở tiệm nhạc cụ. Đó là 1 chiếc kèn nhỏ cỡ chiếc lược, hình chữ nhật dài. Hình như ngày xưa bé tôi có lần đã thấy nó ở nhà nội…
- Loại kèn này là đồ cổ. Rất ít ai có. Phải nhờ người quen chỉ chỗ mới mua được.
- Chỉ có vậy mà anh phải vội vã đến?
- Nếu đến chậm, họ sẽ bán mất.
Rồi, gã đưa chiếc kèn lên miệng và bắt đầu thổi. Khác với tiếng đàn, tiếng nhạc từ chiếc kèn ấy cứ đơn độc, da diết thế nào ấy... Nhưng rất dễ chịu, nhất là vào buổi trưa như bây giờ. Tôi bỗng thắc mắc..
- Anh vừa chơi được đàn Piano, vừa thổi được kèn.. anh có thể chơi bất cứ thứ nhạc cụ nào à?
- Không phải tất cả. Tôi chơi Guitar, Piano, Trống.. Saxophone cũng biết chút chút. Nhưng cái thứ này thì không phải là "chơi nhạc", hiểu không, cô bé?
Dứt lời, gã đặt chiếc kèn vào tay tôi và hất hàm.
- Thử đi. Em cũng có thể thổi được.
Thật à? Tôi có thể à? Hồi nhỏ tôi cũng thích cái này lắm, nhưng không dám **ng đến đồ của ông. Cái vật lạnh lạnh trên tay tôi trông hay hay làm sao. Tôi đưa nó lên và thổi thử.
Chương 26
[Phr..phin—phinnn phen'>
“Hahhaha……..”
Gã và anh phục vụ cùng cười khi nghe âm thanh tôi vừa tạo ra từ chiếc kèn.
>< Thế mà bảo tôi có thể! Tôi dằn cái kèn xuống bàn và đẩy trả cho gã DJ với bộ mặt quê 1 cục. Anh ta thôi cười và cầm chiếc kèn lên, kéo ghế lại gần tôi.
- Không khó đâu. Em hãy nhìn đây, chỗ này là âm cao, còn đây là âm thấp…
.......……
- Đừng thổi như thổi bong bóng. Hãy lấy hơi dài và điều tiết nó…
...........
- Chơi cái này không cần biết gì về nhạc lý. Tôi chỉ thổi đại mà vẫn thành 1 âm điệu nghe lọt tai.
.....………
Tôi gật gù và lắng nghe bài giảng say sưa. Tự nhiên, gã không còn đáng sợ nữa... Tôi dần quên đi chuyện đã xảy ra hồi sáng.
“Đây, 2 Spaghetti!”
1 chị tiếp viên trong trang phục mát mẻ bê cái mâm ra và đặt 2 đĩa mì xuống bàn. Tôi cầm đũa lên và ăn