Bà xã, ngoan ngoãn để anh sủng em

Bà xã, ngoan ngoãn để anh sủng em

Tác giả: Tô Cẩn Nhi

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326153

Bình chọn: 9.00/10/615 lượt.

Lý Lệ lần nữa, trên mặt không nhận ra biểu hiện gì, trong lòng thật sự là đang suy nghĩ đến nhà họ Chu sao? Nhà họ Chu nào? Khi nghe Lý Lệ nói đến nhà họ Chu dường như hơi cao giọng, hình như rất nhiều tiền!

Nghiêm Đình liếc mắt nhìn Nhục Đoàn Tử đang chơi với Phong Trác Hạo sau lưng Lý Lệ. Bởi vì Phong Trác Hạo ở sau Lý Lệ cho nên Lý Lệ không thấy được, đang ôm con trai nhìn Lý Lệ cười. Hai người đều thông minh, con trai cũng biết cười người khác sau lưng là chuyện không có đạo đức, kết quả là phải dùng bàn tay mũm mĩm che miệng, sợ mình phát ra tiếng cười.

Phong Trác Hạo đã hoàn toàn thay đổi hình tượng băng sơn trước mặt con trai, vì để con trai thích sẽ làm phong phú mọi vẻ mặt, giờ này hắn đang nhướn mày nhìn chằm chằm Lý Lệ cười vui sướng, cười rất đáng đánh đòn.

Trong mắt Nghiêm Đình lóe lên nụ cười, hai người phía sau cũng nhìn ra được, sao ông cụ không thể không biết. Lý Lệ này cũng coi như là người thông minh nhất so với những người cùng tuổi, nhưng ở chỗ này không biết đối thủ của mình có tài nghệ gì còn dám bày trò khôn vặt, vậy thì quá ngu ngốc. Chuyện khác chưa nói đến, ít nhất cũng cần phải kìm nén sự tính toán trong đôi mắt kia.

Không ra khỏi nhà không thể có tiền, đây là ấn tượng đầu tiên của Nghiêm Đình đối với Lý Lệ.

Nghĩ như vậy, ông cụ cố kéo dài tiếng, trên mặt hình như còn đang nhớ lại, dường như là đang nghĩ đến nhà họ Chu mà Lý Lệ nhắc đến là nhà nào. Một hồi lâu, ông giãn mày, “Ồ!” Đây là phản ứng của Nghiêm Đình, thật sự ông không biết nhà họ Chu là nhà nào, ông không thể phản ứng nhiều hơn.

Mặt Lý Lệ cứng đờ, hình như không ngờ ông cụ sẽ phản ứng như vậy, có vẻ là không kiên nhẫn khi nghe mình giới thiệu. Nghiêm Đình suy nghĩ một lát, sau đó há mồm hỏi: “Cô nói, khi Tử Hoa còn sống đã nhờ cô chuyển tin sao? Nó bảo cô làm gì?”

Lý Lệ vội thôi cười, như đang thương cảm cho Nghiêm Tử Hoa, giọng cực kỳ khéo léo nói: “Mẹ nói, về sau nếu có cơ hội đến thành phố A nhớ chuyển lời đến ông nội, nói mẹ biết sai rồi, hi vọng ông nội có thể tha thứ cho mẹ, còn nói mẹ bất hiếu…”

Lý Lệ cố gắng đè nén giọng mình, lời cuối cùng định không nói, nhìn nét mặt Nghiêm Đình, quả nhiên Nghiêm Đình đang rất đau lòng. Cô ta cũng đã nhắc đến con gái đã chết mười bảy năm trước của ông ta, hôm nay không tóm được nhà họ Nghiêm không thể trở về. Quan hệ giữa cô ta và nhà họ Nghiêm phải dựa vào Nghiêm Tử Hoa đã chết từ lâu, mấu chốt thành bại đều phải dựa vào Nghiêm Tử Hoa, xác định xem mình có thể lợi dụng không.

Nghiêm Đình cũng không quan tâm đến người phụ nữ này làm gì, dù sao cũng không làm gì được ông, ông mặc kệ. Bây giờ điều ông quan tâm nhất là những ngày cuối cùng con gái ông đã trôi qua như thế nào. Tuy rằng Lý Lệ không phải là người thành thật, nhưng ít nhiều cũng có thứ gì đó có ích?

Ông cụ liền hỏi: “Khi còn sống Tử Hoa sống ở thành phố G như thế nào? Lý Thánh Đức đối xử với nó có tốt không?” Thật ra thì chính ông cũng hiểu hỏi những câu như thế là vô ích, nếu con bé có thể sống tốt sao có thể khốn khổ ôm cháu gái ông xuất hiện trước mặt ông?

Nhớ tới đây ông cụ liền hối hận đến chết, lúc ấy ông vênh váo cái gì? Lúc đó con gái ông nhất định là không còn chỗ để đi, cho nên mới lén trở về tìm ông là ba làm chỗ nương tựa. Nhưng ông đã làm gì? (Edit bởi Diễn đàn Lê Quý Đôn).Cũng không biết đứa nhỏ Hi Hi có chịu tha thứ cho một ông ngoại như ông hay không? Dù sao lúc ấy đứa nhỏ cũng đã mở hai mắt thật to nhìn mình chằm chằm!

Lý Lệ nở nụ cười khổ: “Không tốt lắm, sau này mẹ như có vấn đề về tinh thần, ba nhốt mẹ ở nhà cả ngày, mỗi lần về nhà cũng sẽ nhìn thấy trong nhà hỗn loạn. Ba cũng đã mời rất nhiều bác sĩ đến khám cho mẹ, cũng uống thuốc, cũng châm cứu nhưng không hề có hiệu quả. Sau đó ba buồn đến mức cả đêm không thể ngủ ngon, phải nhờ thuốc lá để giữ vững tinh thần. Khi đó Hi Hi rất nhát gan, cả ngày đều ôm cháu khóc…” Lý Lệ như đang rơi nước mắt, giọng chua xót, cuối cùng không nói được điều gì nữa, nhìn lại ông cụ, hai mắt cũng đỏ bừng.

Thật ra thì ông cụ đều biết những điều này đều là giả, lời của Lý Lệ ít nhiều đều rất xảo quyệt. Đừng xem vài ba lời của cô ta có vẻ chưa được chuẩn bị trước, quay đầu lại cũng đều nói tốt cho Lý Thánh Đức. Nếu không phải những năm này ông đều đã cho người điều tra chuyện tình con gái mình, không chừng giờ phút này ông cũng bị Lý Lệ lừa dối. Hai mắt ông đỏ lên không phải vì biết chân tướng sự việc, mà là vì con gái ông không đáng như vậy.

Lý Lệ nhìn Nghiêm Đình ngầm chịu đựng, lập tức quỳ xuống, ôm đầu gối Nghiêm Đình khóc, khóc xong còn tốt bụng an ủi: “Ông ngoại, đừng khóc, cháu sẽ thay mẹ tận hiếu, cả mẹ và Hi Hi, cháu sẽ hiếu thuận với ông gấp bội.”

Phong Trác Hạo lạnh lùng, nghĩ thầm người phụ nữ này đúng là cực phẩm, trông có vẻ rất ngoan ngoãn khéo léo, sao mỗi câu lại giống như mũi kim như vậy? Lời này nói ra quả nhiên rất có kỹ thuật, bà xã gà mờ của mình chắc chắn không phải là đối thủ của cô ta. Nhớ lại bà xã mình, Phong Trác Hạo cúi đầu nhìn qua thịt viên nhỏ. Thằng bé như đang muốn ói, trong lòng Phong Trác Hạo rất kiêu ngạo. Con trai


Ring ring