
c qua Nghiêm Hi đang đứng sau Tiếu Thâm, rồi sau đó nhìn Tiếu Thâm khẽ mỉm cười: “Hai ngày nữa là đại thọ tám mươi tuổi của ông cụ trong nhà, không phải là nhớ đến ông cháu mấy người sao, còn để tôi tự tay đưa thiệp mời tới.”
Nói xong còn nhìn Nghiêm Hi thật kĩ, hơi nghi ngờ, nhẹ cau mày như đang nghĩ gì đó, sau đó cũng không nghĩ đến là ai, lập tức hỏi: “Vị này là?” Khuôn mặt rất quen thuộc, giống như đã từng gặp ở chỗ nào đó, nhưng Nghiêm Hi rõ ràng nhận thấy trong mắt hắn không hề có một thứ gì cả.
Ánh mắt Tiếu Thâm vẫn đang nhìn, không thể không phát hiện mờ ám bên trong, nhưng cẩn thận nghĩ lại, cô nhóc không thể biết người này. Người này là người mà không ai trong thành phố A không biết, anh ta là nhân vật truyền kì ở thành phố A năm năm trước, lúc anh ta nổi tiếng thì bốn người bọn họ vẫn đang chơi đùa ở đâu đâu. Nhưng rất kỳ quái là bốn năm trước không biết đã xảy ra chuyện gì với người này, bỏ đi, giống như trên thế giới không còn nhân vật số một như vậy. Sau khi anh ta biến mất, Lãnh Diễm lại bị kích thích, dừng mọi điên cuồng trước đây, trở thành người đứng nhất nhì thành phố A.
“À, người này là người nhà Lãnh Diễm. Không biết hôm nay vợ chồng son cãi nhau thế nào mà tìm đến tôi bảo tôi chỉ cách đối phó với người đàn ông của mình. Ha ha, anh nói xem, Lãnh Diễm cũng sẽ có ngày hôm nay!”
Nghiêm Hi lén lườm anh, có phải là cô không thể biết Tiếu Thâm nhỏ mọn, cố ý móc nối quan hệ giữ cô và Lãnh Diễm. Đây là anh đang lặng lẽ cho cô một thân phận, địa vị.
Phong Trác Hạo cũng nhận ra là đang giải thích, âm thầm cảnh cáo mình đừng để tâm, hé miệng cười cười, chuyển lực chú ý sang Tiếu Thâm, “Ông cụ nhà tôi lúc nào cũng nhắc đến cậu, rảnh rỗi đến gặp một chút?”
Tiếu Thâm lập tức cười ha ha, “Được, hôm nào đó tôi nhất định sẽ đi.”
Phong Trác Hạo khẽ mỉm cười, cười rất sảng khoái, thật sự như không để ý thuận miệng nhắc tới: “Tiện thể dẫn theo bạn gái, ông cụ sẽ rất hài lòng.”
Tiếu Thâm đang nháy mắt, lập tức hối hận. Người này là ai cơ chứ, sao có thể yên lặng chịu thiệt, lập tức lấy chuyện này ra chọc anh.
Trái lại Nghiêm Hi cảm thấy rất có ý, Tiếu Thâm bình thường độc mồm độc miệng nhưng dáng người rất được, bối cảnh trong nhà càng lớn. Bình thường người khác thua anh hoặc là do kiêng kị bối cảnh gia đình anh, không dám đắc tội, hoặc là do ăn nói vụng về không đấu lại được. Tóm lại, Tiếu Thâm khéo mồm khéo miệng không hề có địch thủ khắp thiên hạ, hôm nay người này xem ra là ngoại lệ.
Phong Trác Hạo cũng không ngồi, tán gẫu với Tiếu Thâm vài câu, trước khi rời đi còn nhìn Nghiêm Hi một lần, dường như không ai phát hiện.
Nhìn bóng lưng Phong Trác Hạo rời đi, Tiếu Thâm bị dọa sợ ôm chặt Nghiêm Hi, “Hi Hi, ngàn vạn lần em không thể bị tên họ Phong này làm cho nghiêng ngả. Người này không hề đơn giản, ngàn vạn lần sẽ là uy hiếp đối với Lãnh Diễm.”
Nghiêm Hi nhìn anh vô cùng xem thường, không nói hai lời, giơ Tiểu Yêu lên.
Sau khi Phong Trác Hạo lái chiếc xe Spyker quyến rũ về nhà họ Nghiêm, đang mở cửa xe lập tức có một viên thịt tròn trịa bám vào trên đùi. Viên thịt nhỏ ôm chân anh không buông, dùng sức cọ cọ đầu vào nói lớn: “Ông Phong, ông Phong, ông đi ra ngoài làm gì?”
Phong Trác Hạo đen mặt, mình trở thành ông Phong từ lúc nào vậy?
Hết sức yên lặng đóng kỹ cửa xe, cẩn thận không để cục cưng của mình bị thương, cúi người ôm viên thịt nhỏ lên, vừa tán dóc vừa đi về phía phòng khách.
Viên thịt nhỏ hỏi: “Ông Phong, ông đi đâu vậy?”
Ông Phong trả lời: “Hôm nay con có ngoan không?”
Viên thịt nhỏ cong môi không vui, nhưng vẫn không ngừng cố gắng: “Ông Phong, hôm nay ông đi đâu?”
Ông Phong vừa tự hỏi vừa tự trả lời: “Ông nội ở nhà à? À ừ, ông nội luôn luôn ở nhà!”
Lúc này viên thịt nổi giận: “Con muốn nói cho Giản Vũ Hân, con muốn người, con muốn về Mỹ!”
Phong Trác Hạo nghiêm túc, ngoan ngoãn trả lời: “Hôm nay giúp ông nội đưa thiệp mời đến bạn bè của ông.”
Viên thịt quệt miệng, lúc này còn không hài lòng, nhưng hai mắt tròn xoe vẫn luôn tò mò muốn biết thế giới bên ngoài như thế nào. Lúc nãy nó vừa bị ông Phong bắt cóc trở lại, thật sự nó rất tò mò về thế giới bên ngoài.
Nghiêm Đình đứng ở trên tầng hai nhìn xuống hai cha con bọn họ đang rất vui vẻ, trong đầu cũng nhớ tới cô con gái nhỏ của mình.
Lúc ông lấy mẹ Nghiêm Tử Hoa cũng không còn nhỏ tuổi, khó khăn lắm mới có một cô con gái, hết sức cưng chiều. Phải nói rằng ông cũng có con trai, nhưng là không có con gái, khó khăn lắm mới có một đứa, đơn giản là cục cưng ở trong nhà. Bản thân mình cưng chiều con bé, anh trai cũng cưng chiều con bé, có đồ gì ngon đều mang về nhà cho. Nhưng không ngờ rằng vẫn làm hư con gái, cuối cùng chuyện tình cảm lại trở nên như thế.
Trong phòng khách, Phong Trác Hạo dụ dỗ con trai mình: “Con trai, con tên gì?”
Viên thịt nhỏ sững sờ, sau đó nhếch miệng cười: “Mẹ gọi con là Nhục Đoàn Tử (còn có nghĩa là viên thịt/thịt viên).” Bởi vì nghe nói lúc nó sinh ra chính là một viên thịt nhỏ bé, lúc mẹ nó sinh nó suýt chút nữa đã chết vì khó sinh.
Nghiêm Đình đứng trên tầng gọi Phong Trác Hạo, “A Hạo, lên trên n