
chắc sẽ cần chút thời gan để có thể tiếp nhận chuyện này. Cậu, mợ, phải phiền hai người giúp con đi làm công tác tư tưởng với ba mẹ còn rồi ạ.”
Buổi chiều, sau khi đã nghĩ thông suốt, tất cả mọi mặt Từ Lan đều đã cân nhắc qua cả rồi. Bên phía trường học không phải là vấn đề lớn mà vấn đề chủ yếu vẫn là cửa của ba mẹ cô dường như khó mà qua được. Nhưng ba mẹ cô vẫn luôn rất tôn trọng cậu, để cho cậu đi làm thuyết khách thì tỉ lệ thành công cũng sẽ tương đối cao. Hơn nữa, cô hiện tại cũng đang mang bầu, dù sao có nói gì đi nữa cô cũng sẽ không đi phá thai. Về phần ba của đứa nhỏ, cô cũng sẽ nói thật tất cả mọi chuyện với người nhà. Nếu như bọn họ muốn tìm thì sẵn tiện giúp cô tìm được anh, có thể để cô hỏi anh một câu, tại sao đột nhiên lại nói chia tay với cô. Còn nếu như không tìm được, vậy cô cũng có thể nói lại với người nhà, rằng không phải cô không muốn kết hôn, chỉ là không tìm thấy người ấy mà thôi.
(Lời tác giả: Hôm nay ngủ quên, ngượng quá đi mất. Các bạn, vì bồi thường cho mọi người nên hôm nay có nhiều chuyện hơn chính là vì vậy. Trong lúc mình không thể kiên quyết, cảm thấy sự lựa chọn trước mặt quá nhiều mà sau lưng mỗi sự lựa chọn đều có nhiều lý do chống đỡ như vậy thì sẽ khiến người ta thấy bàng hoàng, vô dụng. Nhưng khi bạn rốt cuộc đã quyết định, lựa chọn một con đường, chuẩn bị một đường thẳng tới quãng thời gian đen tối, bạn sẽ phát hiện ra rằng những vấn đề khó khăn ban đầu gây khốn nhiễu cho mình thực ra cũng sẽ có những phương pháp giải quyết tương ứng. Có lẽ con đường phía trước chẳng hề dễ đi, nhưng người đi không phải sợ nó khó đi mà là không biết nên đi như thế nào. Đến lúc thật sự chỉ còn lại một con đường để chọn, làm gì còn quản được nó có khó đi hay không nữa, chỉ còn cách kiên trì mà đi hết con đường duy nhất ấy, không phải sao?)
Trần Chung nghe Từ Lan nói như vậy thì hơi sửng sốt một chút. Chuyện này là làm sao đây? Thế nào mà con bé này nói chuyện gì cũng thấy đều tốt cả vậy? Sinh con đâu phải là chuyện đơn giản như vậy chứ. Thuyết phục ba mẹ của con bé này, chính là chị và anh rể của ông đó, ông phải thuyết phục như thế nào chứ? Ông hiện tại ngay cả chính bản thân mình còn không thuyết phục nổi đây. Cái con bé này, chồng còn chưa có, bạn trai hiện tại cũng chẳng biết ở nơi nao mà có thể nói sinh liền sinh sao? Đây là một đứa bé, không phải chó con, mèo con, sinh ra rồi, con bé sẽ phải phụ trách đứa nhỏ này cả đời đấy.
“Bé Lan à, con nói thật với cậu đi, ba của đứa nhỏ này là ai, làm cái gì? Rốt cuộc giữa hai người đã xảy ra chuyện gì? Còn nữa, mợ của con trước đó nói con lúc trở lại thì thất hồn lạc phách, lúc ở bệnh viện cũng không chuẩn bị tinh thần để sinh đứa bé này ra vậy sao bây giờ lại đột ngột thay đổi ý tưởng vậy?” Lúc này, Trần Chung nhìn dáng vẻ Từ Lan đang hớn hở mặt mày, làm gì có chỗ nào tỏ ra lo lắng đến chuyện của ba đứa nhỏ chứ. Cảm xúc của con bé có phải là bị phản ngược rồi hay không? Hiện tại ông nhất định phải biết lý do tại sao lại có đứa bé này thì mới có thể phán đoán chính xác được, mới có thể biết được có thể giữ lại đứa bé này hay không được.
Thật ra Từ Lan sớm đã có chuẩn bị về mặt tâm lý. Cô biết thể nào cậu của cô cũng sẽ hỏi như vậy. Nhưng thật sự khi bị hỏi những chuyện này, lòng cô vẫn có chút nhói đau. Nếu có thể, hiện tại cô thật sự không muốn nhắc đến người kia.
Nhưng bây giờ không được, cô muốn giữ lại đứa nhỏ này, cô không thể tiếp tục giấu giếm điều gì nữa. Cô âm thầm siết chặt quả đấm, tự đánh trống khích lệ bản thân.
“Cậu ạ, ba của đứa nhỏ tên là Trần Cương, anh ấy đang thử việc quản lý cho một công ty bảo an. Hơn nửa năm trước, con cùng một bạn học vì tò mò mà đi đến quán rượu chơi, đụng phải mấy gã lưu manh, chính anh ấy đã cứu bọn con. Cho nên sau này quen biết, rồi con lại tình cờ gặp gỡ thêm mấy lần nữa. Lúc đó anh ấy vì có một số chuyện liên quan đến công việc nên vừa được điều nhiệm đến thành phố H, có mấy ngày nghỉ để đi làm quen với hoàn cảnh xung quanh nên con muốn báo đáp anh ấy mà xung phong nhận việc làm hướng dẫn viên du lịch cho anh ấy mấy ngày. Sau mấy ngày chung sống ấy, hai bên đều thấy có hảo cảm với nhau nên liền bắt đầu lui tới. Sau đó thì anh ấy đi làm nhiệm vụ nên bị thương, con đến nhà chăm sóc cho anh đến. Đến khi thương thế lành rồi, con cũng không trở lại kí túc xá của trường nữa mà vẫn ở cùng với anh ấy. Lúc bình thường anh ấy đều làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, ngay cả có khi đi công tác một thời gian rất dài thì tình cảm của bọn con đều luôn ổn định. Nhưng mấy ngày trước, anh ấy đột nhiên nói muốn chia tay với con, con hỏi nguyên nhân thì anh ấy không nói gì, chỉ trực tiếp thu dọn hành lý từ chỗ ở của bọn con mà đi. Con muốn đi tìm anh ấy nhưng vẫn không tìm được.”
Từ Lan chỉ vài ba lời đã nói được khái quát quá trình lui tới hơn nửa năm của cô và Trần Cương. Cô cố gắng khiến cho lời nói của cô nhẹ nhàng, nước chảy mây trôi một chút. Cô không muốn khiến cho cậu của mình nghĩ rằng cô còn không bỏ được đoạn tình cảm này. Chuyện tình cảm, sợ nhất chính là hai chữ miễn cưỡng. Việc của c